Mat The Bach Tra Tra 4

By Quyt Nho - tháng 5 18, 2025
Views

Chương 10: Cùng Lập Đội

Ba người Trần Văn Kha cũng nhận ra chiếc xe của Hứa Tử Uyên.

Ngô Tình Tình còn kích động hơn, hăng hái vẫy tay về phía xe.

Vừa nhảy vừa gọi: “Anh Tử Uyên! Anh Tử Uyên! Bọn em đến đón anh nè!”

Hứa Tử Uyên dừng xe ổn định rồi bước xuống.

Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà cũng xuống xe theo.

Ngô Tình Tình thấy hai cô gái từ xe của Hứa Tử Uyên bước xuống thì hơi không vui.

Đặc biệt là cô gái ngồi ghế phụ, nhìn vừa xinh xắn vừa đáng yêu, có dáng vẻ giống với cô ấy.

Còn cô gái phía sau thì lôi thôi bẩn thỉu, tạm thời chưa nhìn rõ mặt mũi.

Anh Tử Uyên nhà cô ấy trước tận thế vốn nổi tiếng là không gần nữ sắc, đối với cô cũng chỉ vì hai nhà là thế giao nên mới có chút dịu dàng mà thôi.

Hai cô gái này có tài cán gì mà được đi cùng anh?

Ngô Tình Tình không khỏi liếc mắt lườm Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà.

Bạch Nhã Ý chỉ mỉm cười dịu dàng, không để tâm.

Bạch Trà Trà càng dửng dưng, làm như không thấy. Dù gì thì cô nàng này chắc cũng là một trong những tình địch của nữ chính trong nguyên tác rồi.

Hứa Tử Uyên không vui liếc nhìn Ngô Tình Tình một cái, không nói gì, trực tiếp đi về phía Trần Văn Kha và Liêu Hiểu Vũ.

Anh lần lượt ôm lấy hai người, rồi giới thiệu:

“Đây là Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà, cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Sau đó lại giới thiệu với hai người:

“Đây là hai anh em của tôi, người chững chạc là Trần Văn Kha, còn người nhìn hơi ngỗ ngược là Liêu Hiểu Vũ.”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Còn cô gái bên kia là Ngô Tình Tình, con gái của bạn của của ba tôi.”

Ngô Tình Tình bĩu môi tỏ vẻ không vui, nhưng cuối cùng cũng không dám nói gì.

Bạch Trà Trà gật đầu nhẹ với hai người, rồi đi mở cửa.

Bạch Nhã Ý mỉm cười dịu dàng nói: “Chào mọi người, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào nhà trò chuyện đi.”

Đúng lúc đó Bạch Trà Trà mở cửa, Bạch Nhã Ý gọi mọi người vào rồi khóa cửa lại.

Mọi người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Bạch Trà Trà cảm thấy người dính nhớp rất khó chịu nên nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi tắm trước.”

Hứa Tử Uyên gật đầu: “Em cứ đi trước đi.”

Bạch Nhã Ý thì vào bếp lấy cốc rót nước cho mọi người.

Dù Bạch Trà Trà đã cầm quần áo sạch vào nhà tắm, nhưng vẫn có thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện ngoài phòng khách.

Hứa Tử Uyên kể về những ngày qua của mình: “Tôi cũng là trong họa gặp phúc, thức tỉnh dị năng hệ lôi.”

Ngô Tình Tình nghe còn vui hơn cả Hứa Tử Uyên, lớn tiếng hỏi: “Thật không anh Tử Uyên? Tuyệt quá! Anh cho bọn em xem hệ lôi thế nào đi?”

Hứa Tử Uyên phóng ra một tia chớp tím nhạt.

Anh cảm khái: “Lúc đầu tận thế, mọi người đều thức tỉnh dị năng, chỉ có tôi vẫn là người thường. Khi đó trong lòng quả thực có chút hụt hẫng, nên mới nghĩ ra ngoài đi dạo, để mọi người phải lo lắng, thật sự xin lỗi.”

Liêu Hiểu Vũ khoát tay: “Anh Tử Uyên à, anh em mình mà còn khách sáo gì nữa, miễn anh không sao là tốt rồi.”

Trần Văn Kha cũng nói: “Chúng ta là anh em, không cần khách khí. Kế tiếp anh định thế nào? Khi nãy mấy người ra ngoài là đi giết zombie à?”

Anh ta nhớ rõ cô gái đi tắm khi nãy toàn người là máu và mùi hôi thối của zombie, chắc đã giết không ít.

Hứa Tử Uyên không trả lời thẳng, ngược lại hỏi: “Lúc mọi người tới đây, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”

Từ sau khi mất kết nối mạng, mà nơi họ lại ở vùng xa xôi nên không cách nào tiếp cận được thông tin bên ngoài.

Trần Văn Kha trả lời thẳng: 

“Trật tự xã hội đã hoàn toàn sụp đổ, nguồn gốc virus zombie không ai rõ ràng, các chính phủ địa phương và cơ quan chính thức đều khẩn cấp lập nên các căn cứ người sống sót với quy mô khác nhau, mở rộng cứu viện, nhưng hiệu quả rất thấp.”

“Một số kẻ dã tâm đã nhân cơ hội này tự lập thế lực. Dù sao thì mất đi luật pháp kiềm chế, lòng người tham lam và tà ác cũng bộc lộ rõ.”

“Hơn nữa thể chất con người đã thay đổi, xuất hiện những dị năng đặc biệt khác nhau, nên các dị năng giả cũng tận dụng ưu thế bản thân để chiêu mộ người sống sót, lập nên thế lực riêng.”

Nói xong, Liêu Hiểu Vũ cũng cảm khái: “Quần hùng nổi lên, loạn thế xuất anh hùng, giờ thế đạo rối tinh rối mù rồi!”

“Các bậc trưởng bối trong nhà đều đã đến căn cứ chính thức ở thành phố A để tìm chỗ nương thân.”

Hứa Tử Uyên nghe vậy liền gật đầu, đúng như anh đã dự liệu.

Anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng ta có thể lập một tổ đội dị năng nhỏ đến căn cứ thành phố A. Tôi đã mời Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà gia nhập đội ngũ của chúng ta. Các cô ấy cũng định đến căn cứ đó, chúng ta có thể đồng hành, hỗ trợ lẫn nhau trên đường đi.”

Trần Văn Kha và Liêu Hiểu Vũ không có ý kiến gì, nhưng Ngô Tình Tình lại hỏi:
“Hai người họ biết làm gì chứ? Đừng nói là chẳng biết gì nhé?”

Dù sao sau này đều là người cùng đội, cũng không cần giấu giếm, hiểu rõ nhau mới phối hợp tốt hơn.

Hứa Tử Uyên liền nói: “Nhã Ý là dị năng song hệ không gian và trị liệu. Khi nãy chúng tôi ra ngoài thu thập vật tư, tất cả đều đặt trong không gian của Nhã Ý. Lúc tôi bị zombie cắn, cũng là Nhã Ý dùng dị năng trị liệu chữa trị cho tôi.”

“Còn Trà Trà tuy không có dị năng, nhưng có năng lực tự vệ, sẽ không làm liên lụy đến cả nhóm.”

Ba người Trần Văn Kha hơi kinh ngạc, không ngờ Bạch Nhã Ý lại là song hệ dị năng, hơn nữa còn là hai loại cực kỳ hiếm. Bảo sao Tử Uyên lại mời hai người đó gia nhập.

Chỉ riêng hai dị năng này của Bạch Nhã Ý đã đủ lý do để chấp nhận Bạch Trà Trà là người thường.

Ngô Tình Tình trong lòng có chút ghen tị, nhưng cũng biết mình chẳng có tiếng nói gì.

Mọi người trò chuyện thêm một lát thì Bạch Trà Trà cũng tắm xong, thay bộ quần áo sạch bước ra.

Nghe thấy động tĩnh, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại mỹ nhân phong cách sắc sảo đang lau tóc bước tới.

Liêu Hiểu Vũ trước tận thế là con nhà mở công ty giải trí, cậu đã thấy không ít mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy Bạch Trà Trà vẫn kinh ngạc đến ngây người.

Mắt tròn xoe, cả cách xưng hô cũng đổi luôn:

“Trà Trà muội muội phải không? Đẹp quá! Tuyệt sắc giai nhân!”

Vừa nói còn huýt sáo một tiếng.

Khóe miệng Bạch Trà Trà giật giật. Cô biết người này – Liêu Hiểu Vũ, tính tình ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng.

Bề ngoài trông như kẻ lêu lổng, nhưng thật ra là người ít tâm cơ nhất trong nhóm.

Hứa Tử Uyên liếc Liêu Hiểu Vũ một cái, anh liền ngồi thẳng dậy nghiêm túc.

Ngô Tình Tình lập tức thấy tim thắt lại, cảm giác nguy cơ càng mãnh liệt.

Bạch Trà Trà không để ý đến suy nghĩ của đám người kia, đi thẳng đến bên cạnh Bạch Nhã Ý, hỏi: “Tớ đói rồi, tối nay ăn gì?”

Bạch Nhã Ý lúc này mới nhớ ra, trò chuyện lâu như vậy, đúng là đã đến giờ ăn tối.

“Hôm nay là ngày đầu tiên cả nhóm lập đội, cùng nhau ăn lẩu nhé.”

“Được.”

Bạch Trà Trà không có ý kiến gì, cô không kén ăn, ăn gì cũng được.

Những người khác cũng không phản đối.

Bạch Nhã Ý liền nói với Bạch Trà Trà: “Tớ để rau trong bếp, Trà Trà, cậu rửa trước nhé, tớ nhanh chóng đi tắm rồi ra phụ cậu.”

“Ừ.”

Bạch Trà Trà vừa lau tóc vừa đi vào bếp.

Liêu Hiểu Vũ nghĩ nghĩ, đứng dậy: “Tôi đi giúp rửa rau.”

Hứa Tử Uyên lập tức đứng lên, ép cậu ta ngồi lại ghế sofa, kiên quyết nói: “Sau này ba người một nhóm luân phiên nấu ăn, ngày mai đến lượt cậu.”

Trần Văn Kha cũng phụ họa: “Đúng đấy.”

Liêu Hiểu Vũ ỉu xìu nằm vật ra lưng ghế, không nói gì nữa.

Cậu chỉ định đi lấy lòng thành viên mới thôi mà, sao mấy người này lại phòng cậu như phòng trộm vậy chứ...

Chương 11: Mưa đen

Lần đầu cả nhóm ngồi lại cùng nhau ăn cơm, bầu không khí xem như khá hòa thuận.

Bạch Nhã Ý nấu lẩu với phần nước dùng cay đỏ rực, khẩu vị mọi người cũng hợp nhau, ai nấy đều thích ăn cay.

Liêu Hiểu Vũ gắp một đũa tổ bò nhúng vào nồi, ăn đến mức mồ hôi đầm đìa.

“Sau mạt thế toàn ăn mì gói với mấy thứ lẩu đóng gói nhạt nhẽo, lâu lắm rồi mới được ăn đã miệng thế này. Trong đội có người mang dị năng không gian thật là tốt, sau này chúng ta có thể tha hồ thu gom vật tư.”

Vừa nói, cậu vừa bị cay đến mức phải vội vàng bưng cốc nước lớn bên cạnh lên uống cạn.

Ngô Tình Tình từ tốn gắp một viên cá mực từ nồi dầu đỏ đang sôi sục: “Tối nay ăn cay thế này, mai em có nổi mụn không nhỉ?”

Liêu Hiểu Vũ chẳng để tâm: “Em quên mình có dị năng hệ thủy à? Ở đây ai nổi mụn cũng còn có thể, chứ em thì tuyệt đối không có đâu.”

“Chỉ là rau xanh ít quá, ăn nhiều thịt thế này sẽ béo mất.”

“Em chuyện nhiều thật đấy, đã cho em ăn được rau là tốt lắm rồi, còn chê ít, sau này càng không có đâu mà ăn.”

“Anh…!”

Ngô Tình Tình bị Liêu Hiểu Vũ chọc tức đến phát điên, liền dùng đũa đâm lia lịa vào viên cá mực trong bát, chẳng mấy chốc viên cá đã bị chọc thành cái rổ.

“Được rồi, hai người im lặng đi.”

Từ khi Hứa Tử Uyên lên tiếng, hai người chỉ lườm nhau một cái rồi im bặt.

Trần Văn Kha ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà bên đối diện, hai người chăm chú ăn cơm không nói lời nào, dường như còn hơi dè dặt.

“Tử Uyên, ngày mai chúng ta thu dọn sớm rồi xuất phát luôn đi.”

Hứa Tử Uyên gật đầu, “Được.”

Im lặng một lúc, Bạch Nhã Ý chợt nói:

“Nhà này có tổng cộng bốn phòng, ban đầu là em, anh Tử Uyên và Trà Trà mỗi người một phòng, bây giờ…”

Chưa kịp nói xong, Trần Văn Kha đã nói: “Anh với Tiểu Vũ ngủ chung phòng còn lại, Tình Tình ngủ chung với em một đêm có được không?”

Anh nghĩ không cần thiết để ba người vốn đã ở đây phải đổi phòng, trong hai người Bạch Nhã Ý và Bạch Trà Trà, Bạch Nhã Ý có vẻ dễ nói chuyện hơn nên anh định để Ngô Tình Tình ở cùng cô nếu cô đồng ý.

Cùng lắm thì anh với Liêu Hiểu Vũ ngủ tạm trên ghế sofa phòng khách cũng không sao. Con gái thì mỏng manh hơn, phải ưu tiên lo cho các cô trước.

Bạch Nhã Ý mỉm cười dịu dàng, gật đầu: “Em không sao cả.”

Ngô Tình Tình ban đầu còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trần Văn Kha liếc một cái, lời muốn nói cũng bị nuốt trở vào.

Chỉ là sắc mặt trông càng thêm khó coi.

Bạch Trà Trà từ đầu đến cuối đều chuyên tâm ăn cơm, nhưng chuyện xung quanh thì nắm rõ như lòng bàn tay.

Cô vốn tưởng tối nay sẽ phải ngủ chung với Bạch Nhã Ý, không ngờ lại được một mình chiếm trọn một căn phòng, trong lòng không khỏi hí hửng.

Dù đang cắn viên bò viên thì vô tình bị nước thịt phun đầy mặt, thậm chí còn bắn một giọt vào quần áo mới làm loang ra một vết dầu, cô cũng chẳng thấy khó chịu.

Tối nay cô thật sự muốn ở một mình để nghiên cứu dị năng mới.

Từ lúc phát hiện tới giờ, cô vẫn chưa có cơ hội nghiên cứu kỹ.

Đang nghĩ ngợi miên man, bên ngoài cửa sổ vốn im ắng bỗng vang lên tiếng loạt soạt dữ dội.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu đen kịt, chẳng thấy gì cả.

Mạt thế đã bắt đầu hơn một tuần, điện đóm đã bị cắt từ lâu, giờ ăn cơm mọi người phải dùng đến nến mà Bạch Nhã Ý lấy ra từ trong không gian.

Xa xỉ đến mức đốt hẳn bốn cây nến, đặt ở bốn góc bàn ăn.

Ánh sáng tuy không sáng bằng đèn điện, nhưng nhờ thị lực của dị năng giả tăng cao, khu vực quanh bàn ăn vẫn nhìn rõ mồn một.

“Sao đột nhiên mưa to thế này, không có tí dấu hiệu nào cả.”

Liêu Hiểu Vũ thì thào.

Bạch Trà Trà suy nghĩ một lát rồi nói: “Từ sau mạt thế, thời tiết cũng trở nên kỳ quái, trông không giống mưa bình thường.”

Trong lòng cô rõ ràng, đây tất nhiên không phải mưa bình thường. Đây là mưa đen — nước mưa có màu đen như mực, không chỉ màu sắc dị thường mà còn sền sệt hơn nước thường, lại mang tính ăn mòn.

Chỉ là hiện giờ bên ngoài quá tối, mọi người chưa phát hiện ra.

Trận mưa đen này sẽ kéo dài suốt ba ngày ba đêm, đến sáng mai thì mọi người sẽ biết.

Mưa đen sẽ thấm xuống lòng đất, làm ô nhiễm nguồn nước ngầm. Uống phải nước bị ô nhiễm, nếu ít thì không sao, nhưng nếu nhiều thì nhẹ sẽ sinh bệnh, yếu ớt, nặng thì biến dị thành zombie.

Người sống sót muốn có nước sạch chỉ còn hai cách: một là nhờ dị năng giả hệ thủy tạo nước, hai là đến căn cứ tìm đường sống, nơi đó có viện nghiên cứu chế tạo thiết bị lọc nước.

Chỉ có nước qua xử lý đặc biệt mới uống được.

Động thực vật sẽ biến dị dữ dội hơn, zombie cũng sẽ tiến hóa mạnh hơn, thậm chí còn có thể sinh ra tinh hạch.

Mức độ nguy hiểm của thế giới này sẽ càng lúc càng cao. Dị năng giả còn khó sống như vậy, huống gì người thường chưa thức tỉnh dị năng .

Sống còn chẳng bằng chết!

“Haiz~”

Sống thật khó…

Bạch Trà Trà càng nghĩ càng cau mày, vô thức thở dài.

Mọi ánh mắt lập tức chuyển từ ngoài cửa sổ sang cô .

“Ờ…”

Bạch Trà Trà ngượng ngùng cười gượng: “Đừng nhìn tôi, mọi người ăn tiếp đi.”

Ăn xong, Bạch Trà Trà không để ý đến những người khác, quay về phòng từ sớm.

Khóa trái cửa xong, cô nằm phịch xuống giường.

Trước tiên cô giải phóng tinh thần lực để kiểm tra an toàn xung quanh.

Vì có mưa đen, đừng nói người thường hay dị năng giả, ngay cả lũ zombie cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Ba ngày tới coi như là khoảng thời gian yên ổn cuối cùng.

Cảm nhận được mọi người đều đã về phòng ngủ, Bạch Trà Trà mới yên tâm, bắt đầu nghiên cứu không gian của mình.

Cô nhớ lúc đó, ngay khi trước mắt tối sầm lại, hình như cô thoáng thấy một cánh đồng cỏ xanh mướt, chưa kịp nhìn kỹ thì đã vụt qua, trong lòng có chút nghi ngờ nên cô lấy chai nước trong ba lô ra để kiểm chứng.

Bạch Trà Trà duỗi tay, trong lòng thầm nghĩ đến món đồ ăn vặt mình muốn ăn, quả nhiên món ấy đã hiện ra trên tay.

Cô nhớ trong nguyên tác, dị năng không gian có thể thấy rõ kích thước không gian của mình.

Bạch Trà Trà tập trung tinh thần muốn nhìn rõ không gian của mình, nhưng không được, không thấy gì cả.

Cô trầm tư một lát, rồi đột nhiên nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra, đồng tử cô giãn lớn!

Vừa rồi cô âm thầm nghĩ đến việc “vào không gian”, không ngờ hiện tại cô thật sự không còn ở trong phòng nữa!

Cảnh tượng trước mắt khiến cô kích động đến mức không kiềm chế nổi!

Bạch Trà Trà suýt nữa không tin nổi vào mắt mình.

Cô đang nằm trên một cánh đồng cỏ xanh ngút ngàn, trên đầu là bầu trời xanh biếc và mây trắng.

Bên cạnh là đống vật tư mà cô thu vào ban ngày, chất đống lộn xộn.

Trong không khí có mùi cỏ xanh thơm mát và hương hoa không rõ tên.

Cái này là…

!!!

Bạch Trà Trà nghi ngờ mình đã xuyên đến một thế giới mới khác nữa rồi!

Chương 12: Không Gian Thần Bí

Bạch Trà Trà không lập tức ngồi dậy mà vẫn nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại.

Âm thầm nghĩ đến việc rời khỏi nơi này.

Lúc mở mắt ra, cô lại trở về trên giường.

Rồi lại tiến vào không gian một lần nữa.

Lúc này cô đã có thể khẳng định: không gian trước mắt — dù chẳng giống không gian gì cho lắm — thật sự là không gian của riêng cô !

Hơn nữa, bản thân cô còn có thể tùy ý tiến vào nơi này!

Bạch Trà Trà xoay người ngồi dậy, sau đó mới đứng lên, bắt đầu cẩn thận quan sát thế giới hoàn toàn mới mẻ này.

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, cô lại có thêm một loại cảm giác khác.

Nơi đây giống hệt như tiểu bí cảnh trong mấy truyện tu tiên vậy.

Gọi là một thế giới hoàn toàn mới cũng chưa thật chuẩn xác, nghiêm túc mà nói thì nơi này là một thung lũng khổng lồ.

Tứ phía núi non vây quanh.

Núi non trùng điệp, đỉnh núi cao chót vót ẩn trong mây mù.

Xa xa có thác nước đổ ào ào từ độ cao ba ngàn thước, nước tụ lại thành dòng sông nhỏ quanh co chảy xuống.

Lắng tai nghe kỹ, trong núi hẳn có dã thú sinh sống, thỉnh thoảng có đàn chim bị hoảng sợ bay vút lên, lượn quanh trên bầu trời.

Bạch Trà Trà phát hiện ra, trong không gian này thị lực, thính lực, khứu giác, thậm chí cả tinh thần lực của cô đều mạnh hơn rất nhiều.

Ở đây cô có thể nhìn thấy, nghe được những thứ ở rất xa.

Cô có một loại trực giác — dường như toàn bộ cây cỏ trong không gian này đều nằm trong sự kiểm soát của cô .

Thậm chí...

Bạch Trà Trà đưa tay ra, một con chim đang bay từ xa lập tức rơi vào tay cô .

Con chim ấy ở trong tay cô lại không giãy giụa, cứ như để mặc cô xử lý.

Cô thả tay, để nó bay đi.

Phóng tầm mắt nhìn xa hơn.

Phía bên kia bãi cỏ lại có một dãy nhà tranh, nhìn chẳng ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh.

Mảnh cỏ cô đang đứng này, trông cứ như là sân sau của dãy nhà tranh kia.

Bạch Trà Trà kiên nhẫn, không vội bước qua xem, mà trước tiên sử dụng tinh thần lực của mình để sắp xếp lại toàn bộ vật tư cô từng thu thập được.

Phân loại theo từng nhóm, bày biện chỉnh tề trên bãi cỏ.

Bãi cỏ này rộng mênh mông, vật tư của cô chỉ chiếm một góc nhỏ xíu chẳng đáng kể.

Bạch Trà Trà vừa nhẹ nhàng phân loại sắp xếp, vừa nghĩ sau này phải thu gom thêm mấy cái kệ đựng hàng, tiện cho việc cất giữ vật tư.

Chẳng mấy chốc đã xong, lúc này cô mới chạy về phía dãy nhà tranh.

Vòng ra phía trước.

Một hàng nhà tranh được xếp ngay ngắn thành hàng.

Ngay cả cửa cũng chưa lắp.

Bạch Trà Trà bước vào căn đầu tiên, đây là nhà bếp. Trong phòng có bếp lò, củi chẻ sẵn, một chiếc bàn vuông và một cái ghế.

Trên bàn đặt thớt và dao.

Góc tường có một cái tủ bằng tre, bên trên xếp hơn chục hũ gốm nhỏ.

Bạch Trà Trà mở từng hũ ra, bên trong là dầu, muối, nước tương, giấm, hạt tiêu… các loại gia vị đều đầy đủ.

Cô lại lần lượt đậy nắp trở lại.

Sau đó bước sang căn thứ hai — đây là phòng chứa đồ.

Bên trong bày kín các chum đựng lương thực, mỗi chum lại đựng loại khác nhau: gạo trắng, kê, đậu nành, đậu xanh, bột mì, đậu đũa… còn có cả đồ khô như rong biển, nấm hương, mộc nhĩ, tuyết nhĩ, cá khô, tôm khô...

Căn thứ ba là phòng khách, bên trong có một bàn bát tiên và hai băng ghế dài.

Căn thứ tư là phòng ngủ, có một tủ tre và một chiếc giường tre.

Phía trước chính sảnh là một hồ nước nhỏ, giữa hồ có một mạch suối đang róc rách tuôn trào, nước suối làm đầy hồ nhưng không hề tràn ra.

Bên cạnh hồ mọc một cây ăn quả to lớn.

Bạch Trà Trà nghĩ, chắc là cây táo? Tạm gọi nó là cây táo đi.

Trên cây có 1, 2, 3… tổng cộng 6 quả, hình dáng giống hệt táo bình thường, chỉ là màu sắc hơi kỳ lạ — lại là màu hồng!

Không xa dãy nhà tranh là một con sông nhỏ, trong sông có cá bơi tung tăng, trên sông là một chiếc cầu khỉ.

Băng qua cầu, bên kia sông là khu nuôi gia cầm, được rào bằng các hàng rào tre, nuôi nào là gà, vịt, ngỗng, thỏ, heo, bò, dê, thậm chí cả ngựa.

Mỗi loài đều có đúng sáu con.

Xa hơn nữa là cánh đồng ruộng rộng lớn, được chia thành từng ô vuông nhỏ, mỗi ô lại trồng một loại cây trồng khác nhau.

Có vài loại vốn không thể nào chín cùng mùa được vậy mà ở đây lại xuất hiện cùng nhau.

Chủng loại phong phú đến mức khiến cô kinh ngạc!

Trời ạ! Cô vừa liếc sơ qua một lượt mà thấy rau củ tươi mới có đủ loại — từ loại cô thích ăn, không thích ăn, đến cả loại cô không biết tên cũng có luôn!

Chỉ là mỗi loại rau không nhiều, mỗi ô vuông cũng chỉ rộng khoảng một mét vuông.

Lấy cải thảo làm ví dụ, cô còn cẩn thận đếm thử — một mét vuông chỉ trồng được đúng chín cây cải thảo.

Chín cây này cô ăn được mấy bữa đây? Ăn xong rồi phải làm sao?

Chưa thấy đâu có hạt giống rau hết, chẳng lẽ là phải tự mình thu gom hạt giống rau để trồng?

Tuy diện tích không gian rất rộng, nhưng nhìn kỹ thì mỗi mảnh đất đều được quy hoạch rõ ràng, không hề lãng phí một chút nào, từng mét vuông đất đều được sử dụng triệt để, không có mảnh đất nào bị bỏ trống cả.

Bên cạnh ruộng là vườn cây ăn quả.

Nào là lê, đào, táo, nho, chuối, quýt, dâu tây, anh đào, thanh long, sầu riêng, dưa hấu, dưa lưới…

Bạch Trà Trà nhìn mà nổi cả vạch đen trên đầu — trái cây ôn đới, nhiệt đới, nam, bắc gì đều xếp thành hàng lộn xộn chẳng theo quy luật nào.

Nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quặc!

Sau khi đã hiểu sơ qua về không gian, Bạch Trà Trà không khỏi trầm tư. Không gian đẹp như bức tranh sơn dầu này rốt cuộc là ý nghĩa gì?

Hẳn là không gian tự mang vật tư sẵn đi, nhưng rõ ràng mọi thứ đều có hạn — hoặc là cố định số lượng sáu cái, hoặc là chiếm diện tích đúng một mét vuông.

Hoàn toàn không thể đoán được.

Nhưng Bạch Trà Trà cũng không vội, có không gian trong tay thì cứ từ từ nghiên cứu khám phá cũng được.

Nghĩ vậy, cô khẽ động ý niệm, trở lại căn phòng của mình.

Một bên là tận thế xác sống hoang tàn, một bên lại là đào nguyên nhân gian như chốn bồng lai.

Sự tương phản quá mức này khiến Bạch Trà Trà có phần sững sờ.

Một thế giới bị hủy hoại đến cùng cực, một thế giới vẫn giữ được vẻ tự nhiên và thuần khiết nhất.

Không gian của cô có thể đưa vật sống vào, nhưng không biết ngoài bản thân cô ra, liệu người khác có thể vào được hay không.

Tiếc là, không có ai đủ tin cậy để làm thí nghiệm này cùng cô .

Không gian này thật sự quá thần kỳ, cô tuyệt đối không dám để ai biết.

Chỉ cần giả vờ là một không gian chứa đồ bình thường là được rồi.

Bạch Trà Trà nằm trên giường, trằn trọc mãi.

“Haiz…” Cuối cùng lại mất ngủ!

Không gian này mang đến cho cô cú sốc quá lớn, cô phấn khích đến mức không tài nào chợp mắt được!

Tinh thần cô vẫn còn quá yếu!

Không biết khi nào mới có thể đạt được cảnh giới vinh nhục không kinh đây?

Con người còn có thể thức tỉnh dị năng , thì còn chuyện gì là không thể xảy ra chứ.

Có gì mà phải quá kinh ngạc?

Bạch Trà Trà nghĩ vậy, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo, chẳng hề buồn ngủ.

Thôi vậy.

Bất đắc dĩ, cô lại tiến vào không gian, quyết định vào đó rèn luyện thân thể.

Chạy bộ, gập bụng, hít đất, đứng lên ngồi xuống, quyền cước quân đội, kỹ thuật tự vệ, rèn luyện tinh thần lực, tập đi tập lại không ngừng!

Lúc luyện mệt rồi, cô còn chạy đến gốc cây táo hồng bên cạnh suối nước, hái một quả táo hồng lạ lùng xuống ăn.

“Rắc…”

Vị của nó dường như còn ngọt hơn cả táo thường.

Ừm, cũng khá ngon.

Ăn xong một quả, cô phủi tay đứng dậy, định hái thêm một quả nữa.

Bỗng nhiên — cô cảm thấy có điều bất thường!


  • Share:

You Might Also Like

0 comments