Chương 816: Đều là hiểu lầm
Bạch Ấu Vi vừa lắc cán bút vừa trầm ngâm: “Ba người này chắc chắn đã rối loạn giờ giấc sinh hoạt. Trong môi trường không có ánh sáng lại không có việc gì để làm, em đoán phần lớn thời gian mỗi ngày bọn họ đều dành để ngủ…”
“Ngoài ngủ ra, quả thực cũng chẳng còn gì để làm.” Thẩm Mặc lạnh nhạt nói, “Trừ khi bọn họ dám bước ra khỏi phòng đá này để đến căn phòng khác, nhưng bọn họ không dám, vì sợ Quái vật đầu bò.”
Bạch Ấu Vi khẽ thở dài: “Em vẫn thấy có gì đó kỳ lạ. Theo lời bọn họ nói, bọn họ bị Quái vật đầu bò tập kích ít nhất mười bảy mười tám lần. Nhưng họ lại bảo rằng người chơi đi bao nhiêu ô thì Quái vật đầu bò cũng đi bấy nhiêu. Mà như vậy lại gặp tập kích thường xuyên đến thế… Dù nghĩ thế nào cũng không thấy hợp lý.”
Thẩm Mặc nhặt tờ giấy trước mặt nàng lên xem thử. Cô vẽ mấy ô vuông, có vẻ như đang mô phỏng tuyến đường vừa đi qua.
“Đừng xem nữa, cái đó không chuẩn đâu.” Bạch Ấu Vi nói, “Trong mấy căn phòng chúng ta đi qua lúc nãy, ít nhất có một phòng đã xảy ra dịch chuyển không gian, bây giờ không thể xác định vị trí cụ thể, có vẽ bản đồ thế nào cũng sai.”
Thẩm Mặc trầm ngâm: “Phải nghĩ cách đánh dấu những căn phòng này, nếu cứ mở cửa lung tung thì sớm muộn cũng gặp phải Quái vật đầu bò. Anh ra ngoài nói với mọi người một tiếng, gom ý kiến xem có cách gì không.”
“Ừ…” Bạch Ấu Vi khẽ thở dài, uể oải nằm xuống: “Em cũng nghỉ một chút…”
Bóng tối đôi khi khiến người ta hoảng sợ và căng thẳng, nhưng cũng có khi khiến người ta buông lỏng và muốn nghỉ ngơi.
Trong thời gian ngắn, mọi người vẫn chưa nghĩ ra được cách gì khả thi, bên phía Bạch Ấu Vi cũng không có tiến triển gì, vậy nên quyết định ở lại đây nghỉ tạm một đêm.
Đến tối, tinh thần ai nấy đều rơi vào trạng thái cực kỳ mệt mỏi, tất cả đều nghỉ ngơi, Thẩm Mặc sắp xếp thay phiên gác đêm.
...
Bạch Ấu Vi quấn chăn lông, tựa vào lòng Thẩm Mặc tìm hơi ấm. Trong lều, vì hai người sát lại gần nhau nên trở nên ấm áp lạ thường, có một loại cảm giác dễ chịu khó nói thành lời.
Sau đó, ánh sáng bên ngoài phụt tắt.
Tiếp đó vang lên tiếng than phiền của Leonid: “Mấy cục pin này cũng mau hết quá đi…”
Leonid lần mò trong bóng tối, nghe tiếng loạt soạt như đang lục ba lô tìm pin.
Trong lều, Bạch Ấu Vi khẽ hỏi Thẩm Mặc: “Leonid đang gác đêm à?”
“Ừ.” Thẩm Mặc đáp, “Gác đến mười hai giờ thì đổi cho Asalina, hai giờ đổi cho Đỗ Lai… bốn giờ đến lượt anh.”
“Vất vả thật.” Bạch Ấu Vi áp mặt vào người anh, lí nhí nói, “Nếu có thể vào nhà búp bê thì chẳng cần gác đêm…”
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi đề nghị: “Hay là, hai ta lén vào trong?”
Dù sao hai người bọn họ đang ở trong lều, nếu vào nhà búp bê, những người bên ngoài cũng sẽ không phát hiện.
Nhưng Thẩm Mặc không đồng ý: “Nếu xảy ra chuyện, mà chúng ta lại đang ở trong nhà búp bê, thì sẽ không phát hiện được gì.”
Lời vừa dứt, như để ứng nghiệm, bên ngoài lều chợt vang lên một tiếng hét chói tai!
Bạch Ấu Vi giật bắn người!
Chỉ nghe Trần Huệ hét lên: “Ngươi định làm gì?! Cút! Cút đi!!!”
Thẩm Mặc lập tức lao ra khỏi lều!
Bên ngoài, Leonid cũng nhanh tay túm được kẻ đánh lén trong đêm! Gầm lên: “Ngươi vừa nãy định làm gì hả?!”
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
Những luồng sáng từ đèn pin đồng loạt chiếu vào người một gã đàn ông gầy guộc, sắc mặt tái nhợt, hắn run lẩy bẩy, nằm rạp dưới đất không dám nhúc nhích.
Còn Trần Huệ đứng cạnh đó, gương mặt vẫn chưa hết sợ hãi.
Bạch Ấu Vi bước ra khỏi lều, cau mày liếc một cái, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hiểu lầm… đều là hiểu lầm cả!”
Mark và Dylan hốt hoảng chạy tới, kéo Slade dưới đất dậy:
“Nhất định là hắn lại đang mơ! Đúng rồi… đúng rồi, là mơ đó! Đầu óc hắn không bình thường, hay lẫn lộn giữa mơ và thực, hắn không cố ý dọa các người đâu, xin các người đừng hiểu lầm!…”
0 comments