Chương 19: Một Quyền Đánh Nát
Người dịch : Bạn Quýt
—
Tiền kiếp, căn cơ của Ngu Chiêu bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến hiệu quả tu luyện của nàng giảm đi đáng kể. Linh khí sau khi tiến vào cơ thể chỉ có một nửa được hấp thụ, nửa còn lại sẽ bị tràn ra khi nàng thực hiện công pháp. Điều này thường khiến Ngu Chiêu có cảm giác bất lực và chán nản. Nhưng hiện tại, thương thế của nàng chưa đến mức không thể hồi phục, nên ảnh hưởng vẫn chưa rõ ràng. Nàng hiếm khi được trải nghiệm niềm vui trong tu luyện như bây giờ.
Ngay khi Ngu Chiêu dần đạt tới trạng thái nhập định, một tiếng động lớn đột ngột vang lên bên ngoài. Nàng giật mình tỉnh lại, trong mắt lóe lên một tia sát khí. Thần thức nàng quét qua, nhìn thấy bóng dáng của Phương Thành Lãng, Diệp Tụng Tâm và những người khác. Nguyên nhân gây ra tiếng động lớn chính là Quyền Dã, kẻ đang đập cửa ầm ầm bên ngoài. Ngu Chiêu không khỏi lạnh lùng cười. Những người này thật kỳ lạ—kiếp trước, nàng muốn gần gũi họ, nhưng họ lại tránh xa nàng như tránh rắn rết. Giờ nàng quyết tâm rời xa họ, thì từng người một lại lởn vởn không ngừng.
Mắt nàng thoáng động, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng. Ngu Chiêu cố ý chờ thêm một lúc. Khi hành động đập cửa của Quyền Dã ngày càng hung hãn, nàng mới từ từ mở cửa động phủ. Quyền Dã không kịp phản ứng, suýt nữa đập trúng Ngu Chiêu. Hắn không nhịn được nhíu mày phàn nàn: “Tiểu Lục, ngươi quá chậm chạp! Nếu không phải ta phản ứng nhanh, vừa rồi đã lỡ tay đánh trúng ngươi rồi. Ngươi biết hôm nay có buổi tụ họp mà còn đến muộn, để mọi người phải chờ ngươi, thật phiền phức!”
Nói xong, Quyền Dã xoay người đi về phía Phương Thành Lãng và những người khác. Nhưng đi được vài bước, hắn nhận ra phía sau không hề có động tĩnh. Quay đầu lại, hắn thấy Ngu Chiêu vẫn đứng ở cửa, không hề di chuyển. Sự bực bội trên mặt hắn càng lúc càng đậm: “Ngươi còn đứng đó làm gì! Đi thôi!” Giọng hắn vang như sấm, đầy áp lực.
Ở phía xa, Diệp Tụng Tâm lo lắng nói: “Làm sao đây? Dường như Ngũ sư huynh và Lục sư tỷ đang cãi nhau, chúng ta có nên can thiệp không?”
“Đừng đi, đừng can thiệp.” Tô Minh vội ngăn Diệp Tụng Tâm lại, “Bọn họ lúc nào cũng như vậy, không cần lo.”
Phương Thành Lãng cảm thấy có điều không ổn, định tiến lên thì bị Lam Tử Du mạnh mẽ giữ lại, “Cứ chờ xem đã.” Trong lòng Lam Tử Du và Tô Minh lúc này chỉ có một suy nghĩ: Ngu Chiêu gần đây quá kiêu ngạo, đúng là nên để Quyền Dã dạy dỗ một chút.
Phương Thành Lãng đành dừng bước, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
Mặc dù Quyền Dã lúc này đã bộc lộ khí chất của một Vương giả dã thú tương lai, nhưng nét trẻ con vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi dung mạo. Hắn và Ngu Chiêu đồng trang lứa, nhưng cao hơn nàng cả một cái đầu. Ngu Chiêu phải ngẩng lên mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn. Và cũng lúc này, nàng mới nhận ra rằng khi gặp lại Quyền Dã, tâm trạng nàng lại vô cùng bình tĩnh. Sự sợ hãi trước kia dường như đã tan biến cùng với cái chết. Thậm chí, nàng còn có thể bình tĩnh nói ra những điều trước đây chưa bao giờ dám nói.
Nàng hỏi Quyền Dã: “Ngươi cũng sợ đánh trúng ta sao?”
Quyền Dã ngây người, mất một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong câu hỏi của nàng. Sau đó, hắn giận dữ quát: “Ngu Chiêu!”
Ngu Chiêu đột nhiên muốn cười. Nàng có thể nhìn thấy sự hổ thẹn mà Quyền Dã đang cố che giấu trong cơn thịnh nộ của hắn. Hóa ra hắn cũng biết rằng hành vi trước đây của mình là quá đáng. Nhưng hắn vẫn tiếp tục làm vậy, và không muốn đối mặt với sự xấu hổ của mình, nên không cho phép bất kỳ ai nhắc đến, kể cả nàng—người đã chịu đựng sự tàn bạo đó.
“Ta nói sai sao? Hay là ngươi lại muốn đánh ta?” Ngu Chiêu từng bước tiến lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu, “Ngươi không dám cãi lời sư tôn, cũng không đánh lại các sư huynh, nên chỉ có thể dựa vào việc ức hiếp kẻ yếu nhất ở Độc Nguyệt Phong như ta để thỏa mãn lòng tự trọng đáng thương của mình. Quyền Dã, ngươi đúng là kẻ giả dối.”
Ngu Chiêu cũng phải đến khi bị trục xuất khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, nàng mới hiểu vì sao Quyền Dã chỉ nhắm vào mình. Trước đây, đối tượng mà hắn chọn để "so tài" thường là những đệ tử cùng cấp bậc trong tông môn, nhưng vì hắn ra tay quá mạnh mẽ, khiến nhiều trưởng lão phải đến khiếu nại, Thanh Diễn chân nhân từ đó cấm hắn tùy tiện rời khỏi Độc Nguyệt Phong. Công pháp mà Quyền Dã tu luyện lại khiến hắn mỗi ngày phải giải tỏa nguồn năng lượng dồi dào trong cơ thể, nên hắn đành phải trút lên những sư huynh đệ của mình.
Tuy nhiên, Đại sư huynh Phương Thành Lãng và Nhị sư huynh Lam Tử Du đều là tu sĩ Kim Đan, mặc dù có thể đối đầu với hắn, nhưng chênh lệch giữa hai bên quá lớn, khiến Quyền Dã không thể cảm nhận được sự thỏa mãn khi phát tiết bằng sức mạnh thể chất. Cuối cùng, hắn nhắm đến Ngu Chiêu—người có tu vi thấp nhất Độc Nguyệt Phong, tính cách lại hiền lành, trở thành mục tiêu hoàn hảo.
Lời của Ngu Chiêu như lột trần những điều mà Quyền Dã không muốn đối mặt nhất. Cơn giận dữ bùng lên, thói quen đã ăn sâu khiến hắn không chút do dự mà định trút toàn bộ sự phẫn nộ lên người Ngu Chiêu.
Vù——
Bàn tay to lớn như quạt mo kèm theo tiếng gió rít lao về phía Ngu Chiêu. Ngu Chiêu nhanh chóng niệm chú, triệu ra một tấm khiên nước, đồng thời đưa tay lên che mặt.
Chát——
Nước bắn tung tóe. Bàn tay xuyên qua tấm khiên đập thẳng vào cánh tay nàng. Một cơn đau nhói lan khắp cánh tay, Ngu Chiêu loạng choạng lùi lại vài bước, trên mặt hiện lên một sắc đỏ lạ thường.
“Quyền Dã! Dừng tay lại!”
“Ngu Chiêu!”
“Ngũ sư huynh!”
Phương Thành Lãng và những người khác không ngờ Quyền Dã lại ra tay đột ngột, nhất thời không kịp ngăn cản. Thấy Ngu Chiêu có vẻ bị thương, Phương Thành Lãng tức giận, liền đánh ra một đạo linh quang nhắm thẳng vào Quyền Dã. Nhưng Quyền Dã đã mất kiểm soát, không nghe lời khuyên ngăn của mọi người, tiếp tục tung ra một cú đấm nữa.
Lần này, Ngu Chiêu dường như muốn tránh cú đấm của Quyền Dã, một cột nước từ dưới chân nàng bốc lên, nâng nàng lên không trung. Nhưng chưa kịp thoát khỏi khu vực nguy hiểm, một bóng ảnh đã ập đến, đánh thẳng vào đan điền của nàng.
Trong khoảnh khắc, đất trời như chìm vào tĩnh lặng. Trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, một âm thanh nhỏ xíu, gần như không thể nghe thấy, đột ngột vang lên.
Quyền Dã hoảng hốt nhìn Ngu Chiêu, sắc mặt nàng tái nhợt. Một dự cảm đáng sợ hiện lên trong đầu hắn. Không, không thể nào...
“Phụt!” Một ngụm máu nóng phun thẳng vào mặt Quyền Dã. Hắn không dám lau đi. Chỉ biết ngây ngốc nhìn Ngu Chiêu rơi xuống từ trên không trung, linh khí xung quanh nàng trở nên hỗn loạn, linh lực trong cơ thể nàng đang nhanh chóng tiêu tán.
“Tiểu Lục!” Phương Thành Lãng vọt tới đỡ lấy Ngu Chiêu sắp rơi xuống, tay đặt lên mạch đập, thần thức thăm dò đan điền của nàng. Sự đổ vỡ trong xoáy linh lực khiến hắn run rẩy toàn thân.
“Quyền Dã!”
“Đại sư huynh, Ngu Chiêu… nàng ấy sao rồi?” Tô Minh và Lam Tử Du cũng vội vàng chạy đến, gương mặt đầy lo lắng. Diệp Tụng Tâm đứng ở phía sau, nhìn vẻ yếu ớt của Ngu Chiêu, mắt ngấn lệ, ngón út trên tay trái nhẹ nhàng khẽ co lại.
Phương Thành Lãng ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu, nhìn Quyền Dã đầy căm phẫn: “Quyền Dã! Ngươi đáng chết! Đạo căn của Tiểu Lục… vỡ rồi! Bị ngươi đấm vỡ rồi!”
0 comments