Vo Tinh Dao Chuong 021

By Quyt Nho - tháng 7 01, 2024
Views

Chương 21: Bế Quan Ba Năm
Người dịch : Bạn Quýt

Ngu Chiêu cảm thấy hoàn toàn thất vọng với người của Độc Nguyệt Phong, đương nhiên không muốn nghe thêm lời lẽ giả vờ tình cảm của Thôi Ngọc, liền dứt khoát phong bế ngũ cảm, tập trung hồi tưởng lại quá trình bị thương vừa rồi. Kế hoạch tuy có chút vội vàng, nhưng may mắn là không có sai sót nào trong quá trình thực hiện. Ban đầu, nàng dự định bế quan ba năm, đợi đến khi sư tỷ Chu gặp nguy cơ sinh tử, bất kể đã thành công kết đan hay chưa, nàng sẽ lập tức xuất quan để giúp sư tỷ vượt qua kiếp nạn. Nhưng Quyền Dã không muốn để nàng yên ổn, nên nàng đành thuận nước đẩy thuyền, đồng thời đổ tội lên đầu Quyền Dã để trả thù những năm tháng phải chịu đựng đau đớn vì hắn. Thanh Diễn chân nhân vốn đã bất mãn với Quyền Dã vì tính khí ngang ngược của hắn, nay hắn lại phạm sai lầm nghiêm trọng, chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt nặng nề. Trong khi đó, Ngu Chiêu cũng có thể tận dụng thời gian này để tĩnh tâm điều dưỡng, bế môn từ chối khách, đạt được cả hai mục đích.

Diễn biến sau đó quả nhiên như Ngu Chiêu dự liệu. Thanh Diễn chân nhân sau khi biết tin liền giận dữ ra lệnh trừng phạt Quyền Dã bằng mười roi và buộc hắn diện bích năm năm ở Vách Tư Quá. Vách Tư Quá là nơi kỷ luật của Ngũ Hành Đạo Tông, nơi này không có linh khí mà chỉ toàn là cuồng phong sấm sét, mỗi ngày đều phải chịu đựng cảnh bị sét đánh và gió quất vào xương. Đối với đệ tử bình thường, đây là một địa điểm hung hiểm, nhưng với Quyền Dã, người luyện thể thuật, đây lại là nơi rèn luyện lý tưởng, chỉ là hắn sẽ phải chịu đựng không ít khổ sở. Đây cũng là quyết định mà Thanh Diễn chân nhân đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.

Để bù đắp cho người bị hại trong sự việc lần này, Thanh Diễn chân nhân còn đặc biệt ban tặng cho Ngu Chiêu một viên hồi linh đan phẩm cấp bốn để giúp nàng tái lập đạo căn. Không chỉ vậy, các sư huynh dẫn đầu là Phương Thành Lãng, cùng với Diệp Tụng Tâm, cũng gửi đến nhiều đan dược và linh thạch quý giá để giúp nàng bồi bổ thân thể. Ngu Chiêu không từ chối bất kỳ món quà nào, nhận hết mọi thứ rồi quay về phong bế cửa động, bắt đầu kỳ bế quan dài đằng đẵng.

---

Ba năm sau.

“Đại sư huynh.” Giọng nói thanh thoát, êm ái của một thiếu nữ vang lên, khiến Phương Thành Lãng tinh thần phấn chấn. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Diệp Tụng Tâm như một chú nai con nhẹ nhàng nhảy tới chỗ hắn. Ánh mắt Phương Thành Lãng thoáng hiện lên một tia thất vọng, nhưng hắn vẫn mỉm cười, dịu dàng gọi: “Tiểu sư muội.”

Diệp Tụng Tâm dường như không nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của Phương Thành Lãng. Nàng bước lên, nắm lấy tay áo hắn, giọng nói mềm mại: “Đại sư huynh, ba ngày nữa huynh đi Long Minh Cốc, dẫn muội theo có được không? Muội hứa sẽ không gây rắc rối, không kéo chân sau đâu.”

Hàng mi của Diệp Tụng Tâm khẽ rung, đôi mắt lộ vẻ cầu khẩn. Phương Thành Lãng khẽ nhíu mày.

Gần đây, giới tu chân lan truyền tin tức rằng có người đã nhìn thấy một con yêu thú cấp ba chưa trưởng thành, một con hươu thất sắc ( hươu bảy màu ) tại Long Minh Cốc. Điều quan trọng là đó là một con hươu đực! Mọi người đều biết rằng phần quý giá nhất trên cơ thể của hươu yêu là nhung hươu, sau đó là gân hươu và máu hươu. Tuy nhiên, không phải tất cả hươu yêu đều có nhung hươu, chỉ có những con hươu đực chưa trưởng thành, có cặp sừng non chưa hóa thành xương mới có nhung hươu. Hươu bảy màu lại là loại yêu thú cực kỳ hiếm, nhung và máu của nó là nguyên liệu tuyệt vời để luyện đan, còn gân và xương có thể dùng để luyện khí, toàn thân đều là báu vật. Vì vậy, tin tức này đã thu hút rất nhiều tu sĩ tự phát kéo đến Long Minh Cốc.

Ngũ Hành Đạo Tông giàu có, đương nhiên không coi trọng một con hươu thất sắc. Mục đích phái đội ngũ đến đó chủ yếu là để các đệ tử có cơ hội rèn luyện, đồng thời cũng là để thể hiện sức mạnh của tông môn. Là tông môn đứng đầu giới tu chân, Ngũ Hành Đạo Tông không thể quá khiêm tốn, thỉnh thoảng cũng cần phô trương thanh thế để giữ uy thế.

Người đứng đầu đội lần này là đại đệ tử của tông chủ, Chu Kim Nguyệt, còn Phương Thành Lãng là phó đội. Thành viên trong đội đã được tông chủ và các trưởng lão lựa chọn kỹ lưỡng, gồm tổng cộng hai mươi người, phần lớn đều là đệ tử Kim Đan kỳ. Ngoài Phương Thành Lãng, Độc Nguyệt Phong còn có Lam Tử Du tham gia.

Phương Thành Lãng băn khoăn vì tu vi của Diệp Tụng Tâm so với các đệ tử khác trong đội quá chênh lệch. Hơn nữa, do sức khỏe yếu từ nhỏ, nàng thiếu kinh nghiệm thực chiến. Nếu mang nàng theo, Phương Thành Lãng chắc chắn phải dành phần lớn sự chú ý để chăm sóc nàng, khó có thể đảm đương tốt vai trò phó đội.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phương Thành Lãng quyết định từ chối.

“Tiểu sư muội, lần này sư huynh đảm nhận vai trò phó đội, trách nhiệm không chỉ là đối với riêng muội, mà còn phải lo cho các đệ tử khác, cho nên...”

“Đại sư huynh, muội có thể tự lo cho mình! Hơn nữa còn có nhị sư huynh, huynh không cần lo lắng cho muội.” Diệp Tụng Tâm không đợi Phương Thành Lãng nói hết, liền vội vã ngắt lời hắn.

“Nhưng mà...” Phương Thành Lãng vẫn còn do dự. Từ khi nhập môn vào Độc Nguyệt Phong, tiểu sư muội chưa từng rời khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, chuyến đi lần này lại xa xôi hiểm trở, khiến hắn không khỏi lo lắng.

Diệp Tụng Tâm tiếp tục năn nỉ: “Đại sư huynh, muội thật sự muốn đi. Muội chưa từng ra khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, huynh nỡ lòng nào để muội mãi bị giam cầm ở đây sao?”

Diệp Tụng Tâm càng nói càng xúc động, cuối cùng nghẹn ngào: “Muội... muội thực sự rất muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài. Muội không muốn chết già mà chưa từng bước chân ra khỏi nơi này. Đại sư huynh, muội xin huynh mà.”

Nước mắt của Diệp Tụng Tâm cuối cùng cũng làm Phương Thành Lãng xiêu lòng. Hắn thỏa hiệp: “Chỉ cần sư tôn đồng ý, sư huynh sẽ dẫn muội đi cùng.”

“Cảm ơn đại sư huynh, muội sẽ lập tức đi bẩm báo sư tôn, sư tôn nhất định sẽ đồng ý!” Diệp Tụng Tâm vui mừng khôn xiết, vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng chạy về phía đỉnh Độc Nguyệt Phong, nơi Thanh Diễn chân nhân đang cư ngụ.

Khi đã cách Phương Thành Lãng một khoảng đủ xa, nụ cười trong mắt Diệp Tụng Tâm bỗng chốc trở nên âm u. Rõ ràng cuối cùng Phương Thành Lãng đã đồng ý với yêu cầu của nàng, nhưng nàng lại không hề cảm thấy vui vẻ.

Kể từ khi Ngu Chiêu bị thương ba năm trước, nàng nhạy bén nhận ra rằng Phương Thành Lãng đã có những thay đổi. Mặc dù hắn vẫn đối xử dịu dàng với nàng như trước, nhưng nàng luôn cảm thấy mối quan hệ giữa họ không còn thân thiết như xưa, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách hai người.

Điều này khiến Diệp Tụng Tâm cảm thấy lo lắng chưa từng có. Trong số năm vị sư huynh, Phương Thành Lãng là người có khí vận mạnh nhất và cũng là người dễ tiếp cận nhất. Nếu muốn hấp thụ khí vận để nâng cao tu vi, nàng phải bắt đầu từ hắn. Và chuyến lịch luyện lần này chính là cơ hội tuyệt vời để thu hẹp khoảng cách giữa họ. Chỉ cần khiến Phương Thành Lãng mở lòng, quá trình tu luyện sau này của nàng sẽ thuận lợi vô cùng.

Nàng nhất định phải đi Long Minh Cốc!

Diệp Tụng Tâm vội vã chạy tới động phủ của Thanh Diễn chân nhân. Vì đi quá nhanh, nàng cảm thấy hơi khó thở, liền dừng lại bên ngoài nghỉ ngơi một lát. Đúng lúc này, từ bên trong vang lên một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Sư tôn, đệ tử thỉnh cầu cùng các đồng môn đến Long Minh Cốc, mong sư tôn chấp thuận.”

Là… Ngu Chiêu?! Đó là giọng của Ngu Chiêu! Nàng đã xuất quan!

Tại sao nàng lại xuất quan đúng lúc này? Vì sao nàng cũng muốn đến Long Minh Cốc? Đây là trùng hợp hay có mưu đồ gì?

Những suy nghĩ này xoay quanh trong đầu Diệp Tụng Tâm, khiến hơi thở của nàng trở nên rối loạn, một cơn ngột ngạt mãnh liệt đột ngột ập đến. Nàng lập tức ôm ngực, khó chịu đến mức không nhịn được mà thốt lên một tiếng nghẹn ngào.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments