Chương 47: Vận May Luân Chuyển
Người dịch : Bạn Quýt
---
Ngu Chiêu đếm lại tất cả các loại khoáng thạch trong chiếc rương. Tổng cộng có mười ba khối, không khối nào trùng lặp. Nàng nhìn các đồng môn vẫn đang hứng khởi, thẳng thắn nói: “Các sư huynh sư tỷ, ta cần luyện chế một pháp khí bản mệnh, đang thiếu hai khối Tinh Không Thạch và Canh Tinh. Ta có thể trao đổi hai khối này bằng những vật phẩm khác trong túi đựng đồ của mình được không?”
Dù những khoáng thạch này do Mộc Dã phát hiện, nhưng tất cả đều cùng hỗ trợ nhau tiến vào sơn động nên không ai có thể chiếm hết. Thực ra, Ngu Chiêu muốn mua hai khối khoáng thạch này bằng linh thạch. Nhưng linh thạch của nàng đã cạn kiệt sau thời gian đóng cửa tu luyện. Vì vậy, nàng chỉ có thể dùng những vật phẩm trong túi đựng đồ của mình để trao đổi.
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe Ngu Chiêu nói. Phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người là việc Ngu Chiêu phải chuẩn bị khoáng thạch cho pháp khí bản mệnh của mình sao? Không phải Thanh Diễn chân nhân sẽ lo liệu hết sao? Sau một lúc im lặng, một sư tỷ họ Mã lên tiếng: “Các vị, tôi có một đề nghị. Trong chuyến đi đến Long Minh sơn cốc lần này, Ngu sư muội đã đóng góp rất nhiều, và cũng là Ngu sư muội đầu tiên đề xuất khả năng có bí cảnh, công lao của muội ấy là lớn nhất. Vì vậy, tôi đề nghị chúng ta tặng Tinh Không Thạch và Canh Tinh cho Ngu sư muội, phần còn lại chúng ta sẽ chia đều.”
Sư tỷ họ Mã ăn nói khá khéo léo. Công lao lớn nhất của Ngu Chiêu chính là cứu được Chu Kim Việt. Chỉ với điểm đó thôi, việc để tất cả các khoáng thạch cho Ngu Chiêu là điều mọi người đều sẵn lòng. Trương Tuấn giơ tay: “Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
“Đây là những gì Ngu sư muội xứng đáng có!”
“…”
Chu Kim Việt nhìn cảnh tượng này với nụ cười tươi. Đây chính là lý do nàng ấy muốn liều mạng bảo vệ đồng môn, họ đều là những người rất đáng yêu. Mộc Dã ghen tị nhìn theo. Nàng ấ thật sự rất thích không khí hòa thuận của đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông. Thậm chí có phần hối tiếc vì lúc trước không chọn gia nhập Ngũ Hành Đạo Tông.
“Lục, Lục sư tỷ, xin lỗi, muội cũng rất cần Tinh Không Thạch.” Đột nhiên, Diệp Tụng Tâm lau nước mắt, khóc lóc xin lỗi Ngu Chiêu. Khi nàng rơi nước mắt, giọt nước lăn dài như những viên ngọc, đầu mũi đỏ ửng, trông thật đáng thương cũng đáng yêu vô cùng. Đây là góc độ rơi nước mắt mà nàng ta đã dày công căn chỉnh. Trước đây, mỗi khi nàng ta khóc như vậy, người khác sẽ tìm cách an ủi nàng ta. Bất cứ yêu cầu nào của nàng ta cũng sẽ được chấp nhận. Lần này, nàng ta tin rằng kết quả sẽ giống như trước.
Ngược với mong đợi của nàng ta, các đồng môn thường chăm sóc nàng ta lại không ngay lập tức đáp lại, mà im lặng. Ngay cả nhị sư huynh yêu chiều nàng nhất, Lam Tử Du, cũng không nói gì. Ánh mắt của Phương Thành Lãng trở nên âm u. Không khí quá căng thẳng, sự chắc chắn trong mắt Diệp Tụng Tâm dần chuyển thành lo lắng.
“Diệp sư muội, sự việc là như thế này.” Người phá vỡ sự im lặng là Chu Kim Việt, nàng bình tĩnh nói: "Trước tiên, có thứ tự trước sau, là Ngu sư muội yêu cầu Tinh Không Thạch trước. Thứ hai, trong lần luyện tập này, Ngu sư muội đã đóng góp nhiều hơn, vì vậy, xét từ bất kỳ góc độ nào, Tinh Không Thạch nên thuộc về Ngu sư muội.”
Những người khác không ngay lập tức lên tiếng, cũng là vì không muốn phát sinh mâu thuẫn với Diệp Tụng Tâm. Hiện tại, khi Chu sư tỷ đã nói rõ, họ cũng góp lời khuyên giải.
“Đúng vậy, Diệp sư muội, Ngu sư muội thực sự rất vất vả, Tinh Không Thạch nên dành cho nàng thì hợp lý hơn.”
“Diệp sư muội, yên tâm, khi về ta sẽ chú ý đến Tinh Không Thạch, có tin tức ta lập tức báo cho muội.”
“Diệp sư muội, Ngu sư muội là sư tỷ của muội, không nên vì một viên Tinh Không Thạch mà tranh cãi với nàng.”
…
Ngu Chiêu nghe thấy mọi người nói giúp mình, cảm thấy khá lạ lẫm. Có lẽ trước đây, nàng là người bị ép buộc. Dù nàng có lý do chính đáng, nàng vẫn nên nhượng bộ vì nàng là sư tỷ, là một sư tỷ có chút nhỏ mọn. Câu nói này như một cái gông cùm trói buộc Ngu Chiêu nhiều năm. Giờ đây, vận may đã thay đổi. Diệp Tụng Tâm cũng đã trải nghiệm cảm giác mà nàng từng cảm nhận.
“Muội không có, muội không có ý tranh giành với lục sư tỷ, là muội quá vội vàng, là lỗi của muội! Xin lỗi, xin lỗi, muội không cần nữa, cứ để lại cho lục sư tỷ!”
Diệp Tụng Tâm sau khi liên kết với hệ thống, cảm nhận rất nhạy bén với cảm xúc của những người xung quanh. Nàng kinh hãi phát hiện sự thiện cảm của mọi người với mình có vẻ đã thay đổi, không dám tiếp tục tranh cãi với Ngu Chiêu nữa mà kịp thời nhận lỗi. Đối với Diệp Tụng Tâm, Tinh Không Thạch có ích, nhưng không phải là không thể thiếu, nàng chỉ muốn bù đắp cho sự bất mãn với Ngu Chiêu. Giờ đây, không thể đạt được điều mình muốn, nàng không dám tiếp tục làm ầm ĩ. Với việc khóc lóc và thái độ chân thành, các đồng môn biết nàng đã nhận ra lỗi lầm, liền an ủi nàng. Một cảnh hỗn loạn kết thúc nhanh chóng.
Ngu Chiêu không quá thất vọng. Khám phá bí cảnh, phát hiện khoáng thạch do chủ nhân bí cảnh để lại, và thu được một con non Xích Diễm Sư, cuối cùng chuyến đi đến Long Minh sơn cốc cũng kết thúc. Sau khi rời khỏi Long Minh sơn cốc, Mộc Dã từ biệt đoàn người Ngũ Hành Đạo Tông. Nàng không lấy gì, mà còn tặng Ngu Chiêu và Chu Kim Việt mỗi người một lệnh bài của Thanh Mộc Môn, mời hai người đến thăm. Ngu Chiêu và Chu Kim Việt vui vẻ nhận lời.
Sau đó là nhiều ngày liên tục hành trình. Khi cổng Ngũ Hành Đạo Tông hiện ra trước mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác muốn rơi nước mắt. Cuối cùng đã về đến nơi.
“Đại sư tỷ đã về rồi!” Một câu này khiến toàn bộ Ngũ Hành Đạo Tông dậy sóng. Các đệ tử tụ tập lại, cùng nhau ra cổng chào đón sự trở về của đại sư tỷ. Tông chủ của Ngũ Hành Đạo Tông cũng sớm nhận được tin tức. Ông vuốt râu, cười ha ha:
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
Tô Minh cũng nhận được tin tức, biết đại sư huynh và nhị sư huynh sắp đến cổng, liền ném pháp khí mới mua vào động phủ, nhanh chóng lao xuống Độc Nguyệt Phong. Khi Chu Kim Việt, Ngu Chiêu và những người khác đến cổng, họ thấy các đồng môn sư huynh sư tỷ tụ tập rất đông trước cổng sơn môn để chờ đón bọn họ.
Trương Tuấn nuốt nước bọt: “Sao nhiều người thế?”
“Còn không phải nhờ có đại sư tỷ và Phương sư huynh ư? Chúng ta có gì đáng xem.”
Trương Tuấn ôm ngực. Dù câu này là thật, nhưng cũng rất đau lòng.
“Đại sư tỷ, cuối cùng tỷ cũng về, chúng ta đã nhớ tỷ lắm rồi.”
“Đại sư tỷ, những ngày tỷ không ở trong tông môn thật khiến đệ ăn không ngon ngủ không yên.”
“Chu sư tỷ, đệ rất nhớ những ngày được tỷ chỉ bảo luyện kiếm, đệ còn muốn học thêm từ tỷ.”
…
Đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông nhìn thấy Chu Kim Việt, mặt mày rạng rỡ, vui vẻ, khiến Trương Tuấn cảm thấy đau lòng. Chẳng bao lâu, Chu Kim Việt đã bị mọi
người vây quanh đi về phía trước. Cùng được hưởng sự đối đãi tương tự còn có Phương Thành Lãng, Diệp Tụng Tâm và vài người khác. Còn Ngu Chiêu đã bị đẩy ra ngoài vòng vây. Những người đi qua còn ném cho nàng những ánh mắt khinh thường rõ ràng.
Ngu Chiêu không để tâm. Khi chuẩn bị rời đi, Chu Kim Việt dường như nhận ra sự vắng mặt của nàng, lo lắng quay lại tìm kiếm hình bóng của nàng trong đám đông. Ngu Chiêu mỉm cười nhẹ, vẫy tay chào, đợi sư tỷ cùng mọi người rời đi rồi, Ngu Chiêu mới từ từ đi đến Thủ Tàng Lâu.
0 comments