Chương 62: Nàng đã tu luyện Vô Tình Đạo
Người dịch: Quýt
—
Lam Tử Du muốn nói với Chu Kim Việt rằng chuyện này không giống nhau. Nhưng hắn lại sợ Chu Kim Việt sẽ hỏi hắn khác ở chỗ nào, mà bản thân lại không biết trả lời sao. Hắn chưa bao giờ nghĩ việc Ngu Chiêu bị thương khi tỷ thí với Quyền Dã là điều gì sai trái. Đúng như Chu Kim Việt nói, việc bị thương trong lúc tỷ thí là rất bình thường, đệ tử nào trong ngũ hành đạo tông mà chưa từng bị thương? Ngay cả hắn, khi tỷ thí với đại sư huynh, thỉnh thoảng cũng bị những vết thương ngoài da. Rõ ràng là cùng một chuyện, tại sao khi xảy ra với tiểu sư muội, hắn lại không thể chấp nhận được?
Lam Tử Du đau đầu dữ dội, hắn nhìn về phía Phương Thành Lãng, hy vọng hắn có thể giúp giải đáp, nhưng Phương Thành Lãng thậm chí còn không nhìn hắn. Hắn nghẹn lời, không biết phải làm thế nào.
"Hừ." Chu Kim Việt không nhịn được mà cười lạnh: "Vậy mà không trả lời nổi sao? Vậy bây giờ ta không nhắc đến chuyện tỷ thí nữa, hãy quay lại vấn đề đầu tiên. Ngươi nói Ngu sư muội nói xấu Diệp Tụng Tâm sau lưng. Nhưng chính ngươi cũng đang nói xấu Ngu Chiêu, thậm chí ngươi còn dám làm điều đó trước mặt nàng. Ngươi không những không thấy xấu hổ, ngược lại còn lấy làm vinh hạnh. Hành động như ngươi thì phải dùng từ gì để miêu tả đây?"
Dưới ánh mắt sắc bén của Chu Kim Việt, Lam Tử Du cảm thấy như toàn thân mình bị lột trần, hoàn toàn bộc lộ dưới ánh sáng, không có cách nào che giấu. Cơn xấu hổ mãnh liệt như sóng biển cuộn trào khắp người, mặt hắn lúc thì tái xanh, lúc thì trắng bệch.
"Là Ngu Chiêu trước tiên..."
"Đủ rồi!" Phương Thành Lãng thực sự không thể nghe tiếp được nữa. Trước đây, khi còn trong cuộc, hắn không nhận ra hành động của Lam Tử Du có gì sai, thậm chí còn bị ảnh hưởng bởi Lam Tử Du, sinh ra định kiến với Ngu Chiêu. Bây giờ nghĩ lại, hắn chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc và buồn cười. Chỉ vài lời đồn đại đã che mờ mắt hắn.
Hắn quay sang nhìn Chu Kim Việt, ánh mắt đầy sự cầu xin và mong đợi: “Chu sư tỷ, ta đã sai rồi. Chính sự thiếu sót của ta đã khiến Tiểu Lục chịu nhiều ủy khuất như vậy. Ta nguyện dùng tất cả để bù đắp. Mong tỷ giúp ta, giúp ta thuyết phục Tiểu Lục quay lại. Độc Nguyệt Phong không thể thiếu nàng.”
Phương Thành Lãng nghẹn ngào nhiều lần. Trước đây khi Ngu Chiêu còn ở bên cạnh, hắn không hề để ý. Đến khi nàng không chút lưu luyến rời đi, hắn mới nhận ra nàng đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Hắn không thể tưởng tượng nổi cuộc sống mà không có Ngu Chiêu.
Sắc mặt Phương Thành Lãng hoảng loạn, dáng vẻ cũng không còn thẳng thắn như ngày thường. Chu Kim Việt có thể cảm nhận được sự chân thành và hối cải từ hắn. Nàng âm thầm thở dài trong lòng. Biết vậy, thì trước đây hà tất phải như thế?
"Ta không giúp ngươi được." Chu Kim Việt nhẹ nhàng lắc đầu.
Phương Thành Lãng vội vàng nói: "Chu sư tỷ, ngươi không tin ta? Ta có thể lấy đạo tâm ra thề, nếu ta còn..."
Chu Kim Việt đảo mắt, trực tiếp dùng tay bóp hai môi Phương Thành Lãng lại: "Câm miệng, nghe ta nói đã."
Phương Thành Lãng yếu ớt gật đầu.
"Ba năm trước, sau khi Ngu sư muội bị tổn thương đạo cơ, nàng đã chọn bỏ công phu tu luyện để bắt đầu lại từ đầu. Hiện tại nàng không còn tu luyện Hải Thượng Minh Nguyệt Quyết của Thanh Diễn chân nhân nữa, mà là Huyền Tịch Quyết do một tiền bối tên là Minh Nguyệt Tán Nhân sáng tạo."
Phương Thành Lãng và Lam Tử Du lặng lẽ nghe, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc mờ nhạt, rõ ràng là họ chưa hiểu được mối liên hệ trong lời nói của nàng. Chu Kim Việt bực mình nói tiếp: "Minh Nguyệt Tán Nhân lĩnh ngộ Vô Tình Đạo, dứt bỏ tình cảm, đoạn tuyệt thị phi, chỉ chuyên tâm tu luyện bản thân."
Con ngươi của Phương Thành Lãng và Lam Tử Du lập tức co lại. Công pháp và đạo tâm tương sinh tương khắc với nhau. Ngu Chiêu đã tu luyện Ảo Tịch Quyết của Minh Nguyệt Tán Nhân, đạo tâm của nàng chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, lấy Vô Tình Đạo làm mục tiêu suốt đời. Mà người tu luyện Vô Tình Đạo thường rất thờ ơ với tình cảm, dù đối diện với người thân cận nhất cũng không thể hiện rõ ràng cảm xúc.
Phương Thành Lãng bừng tỉnh. Những điều bất thường ở Ngu Chiêu giờ đây đều có lời giải thích.
“Không, không đúng, nếu Ngu Chiêu tu luyện Vô Tình Đạo, tại sao trước mặt tỷ nàng vẫn như thường, còn đối với chúng ta lại không thèm nhìn lấy một cái?” Lam Tử Du nắm bắt được sơ hở, lạnh giọng chất vấn.
Chu Kim Việt lại cười: "Rất đơn giản, tình cảm các ngươi dành cho nàng là vô dụng, là những cảm xúc riêng tư, cồng kềnh và nặng nề. Còn chúng ta dành cho Ngu sư muội là sự bao dung và bình thản. thứ nào giữ lại thứ nào bỏ được nhìn một cái là rõ.”
Mỗi tu sĩ có cách cảm ngộ về đạo khác nhau. Vô Tình Đạo mà Ngu Chiêu theo đuổi không phải là vô tình theo nghĩa đen, mà là “đạo vô tình” của trời đất. Giống như câu nói “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu” (1), tình cảm cá nhân nhỏ bé đến mức không đáng kể trong vũ trụ bao la. Ngu Chiêu không muốn bị ràng buộc bởi những tình yêu nhỏ hẹp, nàng tìm kiếm thiên đạo, nơi vạn vật đều bình đẳng dưới bầu trời.
(1) Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Trích trong [Đạo Đức Kinh] của Lão Tử. Nghĩa: Trời đất không có ai là ngoại lệ, vạn vật như rơm chó.
Thực ra Chu Kim Việt cũng không hoàn toàn hiểu rõ con đường tu đạo của Ngu Chiêu, nhưng nàng biết rằng Ngu Chiêu đã dứt khoát chia lối với Phương Thành Lãng và những người khác..Nàng thật sự đã buông bỏ quá khứ đó, và sẽ không quay đầu lại. Phương Thành Lãng vĩnh viễn không thể níu kéo nàng được nữa, trừ khi Ngu Chiêu sẵn lòng từ bỏ đạo tâm. Nhưng Chu Kim Việt tin rằng Ngu Chiêu thà chết, cũng sẽ không làm vậy.
“Vô Tình Đạo, nàng đã tu luyện Vô Tình Đạo rồi…” Phương Thành Lãng thất thần. Thì ra Ngu Chiêu đã quyết định từ ba năm trước. Thật nực cười, họ hoàn toàn không hay biết gì, còn nghĩ rằng Ngu Chiêu chỉ đang giận dỗi với họ, rồi định dùng vài lời nhẹ nhàng để kéo nàng quay lại.
“Hà! Hahaha! Hahahaha! Thật nực cười! Thật nực cười! Phương Thành Lãng, ngươi là cái thứ Quân Tử Kiếm gì chứ! Ngươi chỉ là một thằng hề đáng thương, đồ hèn nhát! Đồ ngu xuẩn!” Phương Thành Lãng đột nhiên phá lên cười lớn, thần thái điên cuồng.
“Đại sư huynh!” Lam Tử Du hoảng sợ. Đại sư huynh sẽ không phải vì không chịu nổi cú sốc này mà tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?
“Hahahahahaha!” Phương Thành Lãng không còn để ý gì nữa, trên mặt hắn là nụ cười méo mó, nhưng nước mắt không ngừng chảy ra từ mắt hắn. Vừa cười, hắn vừa lảo đảo bước xuống núi. Mới đi được hai bước, hắn đã ngã nhào xuống đất. Nhưng hắn không để ý, loạng choạng bò dậy rồi tiếp tục đi xuống núi, bóng lưng đầy thê lương.
“Đại sư huynh! Đợi ta với!” Lam Tử Du không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, vội vã chạy theo, trong lòng tràn ngập sợ hãi. Ngu Chiêu đã tu luyện Vô Tình Đạo rồi, nếu đại sư huynh lại phát điên vì chuyện này, hắn biết phải làm sao? Lam Tử Du càng đau đầu hơn.
Chu Kim Việt nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt phức tạp.
…
Dưới chân núi.
Các đệ tử nội môn tập trung tại bãi đất bằng dưới chân núi, thì thầm bàn tán với nhau. Trương Tuấn canh gác ở lối lên núi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía con đường dẫn lên núi. Hắn được giao nhiệm vụ trông coi lối vào, không cho phép bất kỳ ai lên núi quấy rầy. Không biết sư tỷ và Phương sư huynh nói chuyện thế nào rồi? Có đánh nhau không? Hắn có nên lên hỗ trợ không nhỉ?
Các đệ tử nội môn khác cũng có suy nghĩ tương tự, đều đang đoán xem nội dung cuộc trò chuyện giữa Chu Kim Việt và Phương Thành Lãng là gì.
“Tin đồn là thật, sư tỷ và Ngu Chiêu có quan hệ rất tốt, lần này là đặc biệt đến để đòi lại công bằng cho Ngu Chiêu!”
“Ta đã nói với các ngươi rồi, là Ngu Chiêu đã cứu sư tỷ. Lúc đó tình hình rất nguy hiểm, nàng suýt chút nữa mất mạng, nghe nói hôn mê bảy ngày bảy đêm mới tỉnh lại.”
“Thật sao? Ta lại nghe nói nàng ngủ liền nửa tháng mới tỉnh.”
“Không đúng, các ngươi đều sai rồi, ta nghe nói Ngu Chiêu vì sư tỷ mà tự nguyện hy sinh!”
…”
Mọi người càng nói càng viển vông, cuối cùng đã phát triển đến mức nói rằng Ngu Chiêu thầm yêu Chu Kim Việt nhiều năm mà không được đáp lại, để cứu người mình yêu, nàng sẵn sàng hi sinh tính mạng.
“Đừng nói nữa, mau nhìn xem, có người xuống núi kìa!”
0 comments