Chương 43: Mộng CảnhTuyệt Vọng
Người dịch : Bank Quýt
—
“Ngươi thật tàn ác, luôn gây khó dễ cho Tiểu sư muội, ngươi không xứng làm sư muội của ta, càng không xứng là người của Độc Nguyệt Phong!”
Nửa tỉnh nửa mơ, Phương Thành Lãng nghe thấy có người đang nói bên tai mình. Giọng không lớn nhưng đầy phẫn nộ. Hắn ngơ ngác một lúc, rồi mới nhận ra đó dường như là giọng nói của chính mình.
Khi hắn còn đang suy nghĩ, giọng nói đó ngày càng rõ ràng hơn.
“Ngươi làm ta rất hối hận, từ nay không được gọi ta là Đại sư huynh nữa, nếu không đừng trách ta vô tình!”
Những lời lẽ lạnh lùng vô tình vang lên trong đầu Phương Thành Lãng. Hắn gần như không thể tin nổi. Không! Đây không phải là những lời hắn nói! Làm sao hắn có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy với Tiểu Lục? Điều hắn không hối hận nhất chính là làm Đại sư huynh của Tiểu Lục. Dù giữa hai người đã có những ngăn cách không thể xóa nhòa, nhưng Tiểu Lục mãi mãi là sư muội của hắn, điều đó không bao giờ thay đổi!
“Câm miệng! Tiểu sư muội thiện lương, làm sao ngươi có thể bôi nhọ nàng một cách ác độc như vậy! Kiếm này là bài học cuối cùng mà sư huynh dành cho ngươi!”
Không! Không! Ngươi định làm gì? Dừng lại! Mau dừng lại! Phương Thành Lãng cố gắng ngăn chặn tất cả, nhưng ý thức của hắn dường như bị giam cầm trong một không gian kín, không tìm được lối ra, cũng không thấy ánh sáng. Hắn như một con ruồi mất đầu, điên cuồng lao tới lao lui trong không gian đó, nhưng mãi chẳng tìm được đường thoát, cũng không phá được bức tường kiên cố giam giữ mình.
Khi hắn đang lo lắng đến cùng cực, hắn nghe thấy tiếng kiếm đâm vào da thịt cùng với tiếng rên rỉ đau đớn của Ngu Chiêu.
“Không——…”
Vào lúc này, đang là thời gian nghỉ ngơi. Lam Tử Du tựa người vào thân cây, vì tiện chăm sóc nên y đặt Phương Thành Lãng nằm trên bãi cỏ bên phải. Uống một ngụm nước, hắn đang định nhắm mắt dưỡng thần thì thấy Phương Thành Lãng đột nhiên toát mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đầy bất an.
“Đại sư huynh, đại sư huynh!”
“Đại sư huynh, tỉnh lại!”
Lam Tử Du giật mình hoảng sợ. Y vừa gọi vừa cố lay tỉnh Phương Thành Lãng, đồng thời sai người đi gọi Chu sư tỷ đến cứu giúp.
Chu Kim Việt và Trương Tuấn nhanh chóng tới. Phương Thành Lãng vốn đang bị thương, sắc mặt không còn chút huyết sắc. Không biết hắn đã mơ thấy gì, đôi môi bị cắn chặt. Máu đỏ tươi nhỏ giọt, nhuộm lên đôi môi trắng bệch một vệt đỏ yêu dị.
“Đệ ấy bị sao vậy?” Chu Kim Việt cau mày hỏi.
Lam Tử Du lắc đầu: “Đệ không biết, huynh ấy đột nhiên trở nên như vậy.”
Trương Tuấn chạm tay lên cằm, lên tiếng: “Có lẽ Phương sư huynh đang gặp ác mộng.”
Mặc dù tu sĩ tâm trí kiên định, ít khi bị quấy rầy bởi mộng cảnh, nhưng không phải là hoàn toàn không thể bị ảnh hưởng. Huống hồ họ gần đây gặp phải quá nhiều sự cố, Phương Thành Lãng lại bị thương, tinh thần không ổn định bị mộng ma quấy nhiễu là rất có thể.
Chu Kim Việt tán đồng với suy đoán của Trương Tuấn: “Đánh thức Phương sư đệ trước đã.”
“Được!”
Lam Tử Du lần này không chỉ gọi, mà còn dùng cả tay lay. Thế nhưng Phương Thành Lãng vẫn không có phản ứng, chìm đắm trong mộng cảnh không thể thoát ra. Lam Tử Du hết cách, lo lắng đến mức đôi môi run rẩy.
“Tránh ra!”
Chu Kim Việt không thể chịu được nữa, nàng ấy đẩy mạnh Lam Tử Du sang một bên, rồi vận khí, một cái tát giáng mạnh vào mặt Phương Thành Lãng.
“Chát!”
Âm thanh của cái tát vô cùng vang dội, Chu Kim Việt lắc lắc tay, trong lòng thầm tiếc vì không có Ngu Chiêu ở đây để nàng thấy cảnh tượng hả dạ này.
Lam Tử Du và Trương Tuấn sững người, Chu sư tỷ thật đáng sợ.
“Hừ...”
Lúc này, Phương Thành Lãng rên lên một tiếng, khó nhọc mở mắt.
Lam Tử Du mừng rỡ, nhào tới quan tâm hỏi: “Đại sư huynh, huynh cảm thấy thế nào rồi? Huynh vừa khiến đệ sợ chết khiếp.”
“Tử… Du…”
Phương Thành Lãng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng, ngơ ngác nhìn Lam Tử Du một lúc lâu mới chậm rãi đáp lời.
“Là đệ đây, đại sư huynh, huynh vừa gặp ác mộng, huynh có biết không?”
“Chỉ là một giấc mộng thôi sao…”
Phương Thành Lãng hồn phách phiêu bạt. Chỉ là mộng thôi sao? Hắn không dám tin bởi những âm thanh trong mơ quá chân thực, quá quen thuộc, như thể hắn đã từng trải qua. Đột nhiên, hắn mở to mắt, vùng vẫy muốn ngồi dậy.
“Tiểu Lục đâu? Tiểu Lục đâu rồi! Tiểu Lục! Ta muốn gặp Tiểu Lục!”
Lam Tử Du vội vàng bước lên đỡ hắn: “Đại sư huynh, huynh đừng kích động.”
“Ta muốn gặp Tiểu Lục! Hãy để ta gặp Tiểu Lục! Tiểu Lục!”
Phương Thành Lãng như thể bị tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn không nghe được lời của Lam Tử Du, chỉ liên tục hét lớn. Các đệ tử khác nghe thấy tiếng động đều quay đầu lại nhìn, ai nấy đều kinh ngạc không tin nổi. Phương Thành Lãng, người vốn được tôn xưng là Quân Tử Kiếm của Ngũ Hành Đạo Tông, tính tình ngay thẳng, ôn nhuận như ngọc, chưa từng có ai thấy hắn điên cuồng đến mức này.
“Ngu Chiêu, Ngu Chiêu nàng…”
Lam Tử Du ấp úng. Hắn vừa dùng thần thức dò xét, không thấy Ngu Chiêu ở gần đây, không biết nàng đã đi đâu, tìm cũng không ra.
“Nhị sư đệ, Ngu Chiêu là sư muội của chúng ta, ngươi nên gọi nàng là Lục Sư Muội, chứ không được gọi thẳng tên nàng.” Phương Thành Lãng nghiêm khắc nhắc nhở Lam Tử Du.
Chu Kim Việt thấy cảnh này, chợt cảm thấy buồn cười. Khi Ngu sư muội còn yêu thương bọn họ thì bọn họ vứt bỏ nàng như rác rưởi. Giờ đây khi nàng đã hoàn toàn thất vọng, bọn họ lại hối hận. Nhưng nào biết nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành.
“Phương sư đệ, Ngu sư muội không có ở đây. Khi nàng trở về, ta sẽ nói với nàng rằng đệ muốn gặp nàng, còn việc có đồng ý hay không, phải tùy thuộc vào ý nàng. Việc đệ cần làm bây giờ là dưỡng thương, đừng để mọi người phải lo lắng thêm.”
Phương Thành Lãng đã tỉnh, Chu Kim Việt cũng không còn lý do để ở lại. Nàng quay người rời đi. Trương Tuấn là kẻ trung thành nhất của Chu sư tỷ, lập tức theo sau.
Phương Thành Lãng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, không còn la hét nữa, nhắm mắt nằm xuống. Lam Tử Du thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ y không phải người tinh tế, giỏi chăm sóc người khác. Tiểu sư muội lại không ở đây, y thật sự không biết nên làm sao.
Y lén liếc nhìn sắc mặt của Đại sư huynh. Không biết trong mơ Đại sư huynh đã thấy gì mà lại mất kiểm soát như vậy. Liệu có liên quan đến Ngu Chiêu không?
Phương Thành Lãng dùng giọng khàn khàn, yếu ớt hỏi: "Tiểu sư muội đâu rồi?"
Lam Tử Du đáp: "Tiểu sư muội nói muốn đi dạo quanh đây một chút, thân thể nàng có chút không khỏe."
Bệnh của Diệp Tụng Tâm là bệnh từ trong bụng mẹ sinh ra, không chịu được lạnh vào mùa đông, cũng không chịu được nóng vào mùa hè. Cơ thể nàng ta không thể chịu được mệt nhọc, cảm xúc dao động lớn một chút sẽ xuất hiện triệu chứng khó thở. Vì vậy, khi nàng ta đề nghị đi dạo cho khuây khỏa, Lam Tử Du suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Yêu thú trong thung lũng Long Minh đã bị con Sư Tử Xích Diễm dọa chạy hết, ít nhất phải bốn, năm năm sau thung lũng mới có thể khôi phục lại sự nhộn nhịp như trước. Huống hồ, các đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông đều đang ở trong khu vực này, Diệp Tụng Tâm sẽ không đi xa, nên Lam Tử Du càng không lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm.
“Ừm.”
Phương Thành Lãng nhận được câu trả lời, chỉ ậm ừ một tiếng, không hỏi thêm nữa. Hai sư huynh đệ đều im lặng, chẳng ai nói gì thêm, mỗi người đều tự trầm tư với những suy nghĩ riêng của mình.
0 comments