Vo Tinh Dao Chuong 030

By Quyt Nho - tháng 7 01, 2024
Views

Chương 30: Cỏ Hổ Nha Biến Dị
Người dịch : Bạn Quýt

Ngu Chiêu và Chu Kim Việt sóng vai đi cạnh nhau, đầu chạm đầu, cười nói vui vẻ, thân thiết hòa hợp. Phương Thành Lãng lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm giác như có kim châm đau nhói. Tiểu Lục đã không cần hắn nữa. Lam Tử Du vốn đang trò chuyện với Diệp Tụng Tâm, ánh mắt vô tình nhìn thấy sắc mặt khác thường của Phương Thành Lãng, liền theo hướng nhìn của hắn mà dõi theo, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Trong suốt khoảng thời gian đi đường này, Ngu Chiêu không hề chủ động nói chuyện với họ một lời nào, ai có mắt cũng nhìn ra được mối quan hệ của họ lạnh nhạt đến mức nào, có người thậm chí còn ngấm ngầm dò hỏi. Lam Tử Du vừa khó chịu vừa phẫn nộ. Kẻ đánh Ngu Chiêu là Quyền Dã, mượn tiền không trả là Tô Minh, cây sáo trúc Tử Vân cũng là Ngu Chiêu tặng người khác trước, từ đầu đến cuối hắn không hề làm tổn thương Ngu Chiêu. Vậy mà Ngu Chiêu lại đối xử với hắn lạnh nhạt như thế! Rõ ràng là Ngu Chiêu sai trước!

Diệp Tụng Tâm nói xong chuyện, mãi vẫn không thấy Lam Tử Du đáp lại, quay sang nhìn hắn, thấy hắn và Phương Thành Lãng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Ngu Chiêu, lòng nàng không khỏi sinh bất mãn. Nàng chống cằm, dùng giọng điệu ghen tị nói: "Lục sư tỷ và Chu sư tỷ thật là thân thiết, so với ta thì họ lại giống sư tỷ muội cùng môn phái hơn."

"Có người lòng kiêu ngạo, quen thói nịnh bợ kẻ quyền quý, xem thường đồng môn, chỉ muốn kết giao với đệ tử chưởng môn." Lam Tử Du lạnh lùng nói.

Phương Thành Lãng liếc nhìn hắn, rồi thất vọng lắc đầu. Lời của Lam Tử Du đầy chua chát và hoàn toàn không có căn cứ. Trong Ngũ Hành Đạo Tông, nhánh Độc Nguyệt Phong có thể so sánh với nhất mạch của chủ phong. Ngu Chiêu không cần phải nịnh bợ ai, nàng và Chu Kim Việt trò chuyện vui vẻ, chỉ có một lý do duy nhất. Đó là hợp ý.

Diệp Tụng Tâm không nghe thấy Phương Thành Lãng phản bác, ngộ nhận rằng những gì Lam Tử Du nói chính là điều mà Phương Thành Lãng nghĩ trong lòng, khiến mắt nàng cong lên thành hình trăng khuyết. Tưởng rằng sau khi Ngu Chiêu vào Hắc Ngục một chuyến thì đã thông minh hơn, nhưng có vẻ nàng đã đánh giá quá cao Ngu Chiêu. Chiêu trò "muốn bắt thì phải thả" này, dùng nhiều rồi chỉ gây phản tác dụng. Hiện giờ nàng càng thân thiết với Chu Kim Việt, chỉ càng đẩy xa Phương Thành Lãng và Lam Tử Du mà thôi. Xem ra việc Ngu Chiêu gia nhập chuyến đi này cũng không phải là chuyện xấu, sự giả bộ của Ngu Chiêu càng làm nổi bật sự thông minh và hiểu chuyện của nàng. Khoảng cách để nàng chinh phục Lam Tử Du đã không còn xa.

Một nhóm người ai cũng mang tâm tư riêng, sau một đêm nghỉ ngơi đã phục hồi lại thể lực đỉnh cao. Trước khi khởi hành, Chu Kim Việt lại nhấn mạnh một lần nữa tầm quan trọng của việc tuân lệnh nghiêm ngặt, rồi dẫn đội tiếp tục tiến lên. Mục tiêu hôm nay là Long Minh Cốc.

...

Long Minh Cốc nằm ở ranh giới giữa hai ngọn núi, được đặt tên như vậy bởi vì khi gió thổi qua cốc sẽ vang lên âm thanh đặc biệt như tiếng rồng gầm. Cốc này linh khí dồi dào, cây cỏ mọc um tùm, tràn đầy sức sống.

Ngu Chiêu, Chu Kim Việt, và Trương Tuấn ba người xếp thành hình tam giác tiến vào một khu rừng rậm để thám hiểm. Sau khi tiến vào cốc, Chu Kim Việt không yêu cầu hành động cùng nhau mà chia nhóm thành nhiều đội nhỏ, giữ khoảng cách vừa không ảnh hưởng đến hành động vừa có thể hỗ trợ nhau trong thời gian ngắn nhất.

"Cẩn thận chút, đừng để bị rắn rết, chuột bọ trong rừng cắn phải." Chu Kim Việt đứng ở đỉnh của hình tam giác, vừa đi vừa nhắc nhở Ngu Chiêu và Trương Tuấn. Thông thường, những loài rắn rết, chuột bọ ẩn mình trong rừng rậm không có độc tính quá mạnh, nhưng bị cắn một phát thì cũng không dễ chịu chút nào.

Ngu Chiêu và Chu Kim Việt lặng lẽ gật đầu, không phát ra một âm thanh nào. Rất nhanh chóng, ba người xuyên qua rừng rậm và đến một bãi cỏ rộng. Ngu Chiêu ngay lập tức phát hiện ra một cây thực vật khác thường ở giữa bãi cỏ. Dựa vào kinh nghiệm chăm sóc dược viên nhiều năm của mình, nàng biết đó là một cây linh dược cấp hai.

Ngu Chiêu khẽ kéo tay áo của Chu Kim Việt, rồi chỉ về phía cây linh dược: "Chu sư tỷ, phía trước có một cây linh dược."

Mắt của Chu Kim Việt sáng lên. Từ khi vào Long Minh Cốc đến giờ, họ chưa thu hoạch được gì, đây là lần đầu tiên họ phát hiện được thứ gì đó.

"Đi, lên xem thử."

Ba người nhanh chóng tiến tới vị trí mà Ngu Chiêu chỉ. Sau đó, Chu Kim Việt và Trương Tuấn nhìn chằm chằm vào bãi cỏ một hồi, rồi ngước lên nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Ngu Chiêu.

"Ngu sư muội, muội nói linh dược ở đâu vậy?" Chu Kim Việt không phải nghi ngờ Ngu Chiêu, chỉ là nàng và sư đệ thật sự không phân biệt được sự khác nhau giữa linh dược và linh thảo, trông chúng hoàn toàn giống nhau.

Ngu Chiêu dở khóc dở cười. Nàng hơi cúi người, từ trong một đám linh thảo hái ra một cây cỏ nhỏ rồi đưa cho Chu Kim Việt, "Chu sư tỷ, chính là nó."

"À?" Chu Kim Việt nhận lấy linh dược, xem kỹ một lúc, rồi so sánh với những cây linh thảo dưới chân, vẫn cảm thấy mơ hồ.

Ngu Chiêu kiên nhẫn giải thích: "Loại linh thảo này gọi là Hổ Nha Thảo, các tỷ nhìn viền lá của nó có phải sắc bén như răng hổ không. Nó là một loại linh thảo phổ biến trong giới tu chân, không có giá trị dược liệu. Nhưng nó có khả năng biến dị, sau khi biến dị, dược tính của nó tăng vọt, kết hợp với nhân sâm mộc, kim thu tử, toái tinh sa, là ba dược liệu chính để luyện chế linh đan cấp ba - Phá Thể Đan."

Để họ có thể phân biệt rõ ràng, Ngu Chiêu tiện tay hái một cây Hổ Nha Thảo bình thường, "Sau khi biến dị, lá của Hổ Nha Thảo sẽ dày hơn, viền răng sẽ sắc hơn và màu sắc sẽ ngả vàng."

Nhờ sự chỉ dẫn kiên nhẫn của Ngu Chiêu, Chu Kim Việt và Trương Tuấn cuối cùng cũng nhìn ra sự khác biệt tinh vi giữa hai loại cỏ.

Chu Kim Việt thán phục: "Ngu sư muội, không ngờ muội cũng có kiến thức sâu rộng về linh dược như vậy."

Sự khác biệt giữa Hổ Nha Thảo bình thường và Hổ Nha Thảo biến dị là rất nhỏ, nếu không thì những tu sĩ đến Long Minh Cốc đã sớm giẫm nát cả bãi cỏ mà vẫn không phát hiện ra một cây linh dược cấp hai.

Đám người Độc Nguyệt Phong đúng là mù mắt, đã đánh giá nhầm viên ngọc quý là đá cuội.

Ngu Chiêu chỉ mỉm cười. Chu Kim Việt cất Hổ Nha Thảo biến dị vào túi trữ vật, chuẩn bị tiếp tục dẫn đội tiến lên thì đột nhiên trở nên cảnh giác. Nàng hạ giọng: "Chú ý đề phòng, có người tới."

Chưa dứt lời, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ rừng phía trước. Sau đó, bảy tám người đàn ông trung niên từ rừng rậm bước ra. Hai bên chạm mặt, âm thầm đánh giá sức mạnh của đối phương.

Nhóm người đàn ông trung niên cảm thấy họ có lợi thế về số lượng, nhìn ba người đối diện trẻ trung, cho rằng cơ hội thắng lợi là rất cao. Trong khi đó, Chu Kim Việt và Trương Tuấn chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu sức mạnh của đối phương, không có ai là đối thủ mạnh, họ cũng cảm thấy mình chiếm ưu thế.

Vì vậy, ánh mắt hai bên đều trở nên táo bạo hơn.

"Nhóc con, mày nhìn cái gì vậy?" Cuối cùng, một gã đàn ông cao lớn không thể kiềm chế được, nhảy ra, giận dữ nhìn chằm chằm vào Trương Tuấn.

Trương Tuấn không chịu thua kém, trừng mắt lại hắn, "Sao hả, xấu mà không cho người ta nhìn à!"

"Mày sống chán rồi, muốn chết phải không! Đến đây, tao cho mày toại nguyện!" Gã đàn ông xắn tay áo, bước nhanh về phía ba người Ngu Chiêu, mắt lóe lên tia gian xảo.

Đây là chiến thuật thường dùng của bọn họ. Trước tiên, cử một người ra khiêu khích, nếu đối phương nhẫn nhịn, bọn họ sẽ ào lên tấn công, giải quyết đối phương hoàn toàn. Nếu đối phương phản kháng, họ sẽ căn cứ vào sức mạnh của đối phương để quyết định tiếp theo là giả yếu hay tiếp tục tấn công.

Gã đàn ông bước dài, chỉ vài bước đã đến trước mặt ba người, rồi vung tay lên, tát mạnh xuống.

Bàn tay của hắn to và dày, khi vung lên tạo ra tiếng gió rít, nếu cú tát này trúng vào mặt, ít nhất cũng phải rụng ba cái răng.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments