Chương 68: Cầm cố biến thành bán đứt
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Ngay khi Ngu Chiêu và Vương Hữu Tài rời đi, thực khách trong quán ăn bỗng trở nên huyên náo, ồn ào: “ Không thể tin nổi, nữ tử trẻ tuổi kia thật sự là tiên nhân sao? So với lời đồn đại thật là có sự khác biệt lớn!”
“ Suỵt, đừng có có ở sau lưng tiên nhân mà suy đoán lung tung, hay ngươi chán sống rồi!”
“Nhà Vương viên ngoại chẳng qua chỉ là một gia đình giàu có thôi sao, từ lúc nào đã có mối quan hệ với tiên nhân rồi. Vương Hữu Tài sắp phát tài rồi. “
Những người phục vụ trong quán đều hò reo vui mừng:” Ha Ha Ha, tiên nhân đã đến quán ăn bánh ngọt, thậm chí còn uống mễ tửu nữa.”
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đầy nuối tiếc. Sớm biết tên họ Vương đó có quan hệ với tiên nhân, dù cho có phải tán gia bại sản, họ cũng cố gom năm trăm linh thạch để móc nối quan hệ với tiên nhân.
Vương Hữu Tài dẫn Ngu Chiêu đến tiệm cầm đồ ở bên ngoài, hắn không khỏi mà xấu hổ cúi đầu nói :” Tiên nhân, tiểu nhân đã mang bảo vật gia truyền nhà họ Vương đi cầm cố ở chỗ này.”
Trong nhà có những gì đáng giá, hắn đều đi mang cầm cố hết ở đây. Hiện tại trên người chẳng còn gì đáng giá, nếu không cũng chẳng đến bước đường cùng bị người ta đuổi khỏi sòng bạc đòi nợ.
“ Xin tiên nhân đừng lo lắng, nó là vật gia truyền nhà tiểu nhân, nên tiểu nhân chỉ cầm nó tạm thời, chỉ cần một nghìn linh thạch là có thể chuộc về.”
Có hai phương thức cầm đồ ở tiệm cầm đồ. Một là cầm cố tạm thời,hai là bán đứt. Cầm cố tạm thời là tạm thời thế chấp món đồ trong một khoảng thời gian nhất định. Khi có tiền chuộc, là sẽ có phiếu cầm đồ để chuộc đồ về. Ngược lại là bán đứt cho tiệm cầm đồ. Từ đó trở đi không còn quan hệ gì với món đồ đó nữa, không thể chuộc về. Vương Hữu Tài chắc hẳn cũng không nguyện ý vì vài linh thạch mà bán hẳn vật gia truyền. Một nghìn linh thạch đối với Ngu Chiêu không phải là món tiền lớn, nàng chỉ muốn biết bí mật đằng sau của bảo vật gia truyền đấy có liên quan gì đến nàng với Vương gia này.
Hai người bước vào tiệm cầm đồ. Một Hỏa Kế ngồi trong coi cửa tiệm bỗng mắt sáng rực khi nhìn thấy Vương Hữu Tài sau lưng Ngu Chiêu, khóe miệng tiểu tử nhếch lên:” Tưởng ai ghé thăm, hóa ra là Vương công tử đến. Chẳng phải đồ trong nhà đã cầm cố hết rồi sao, hiện tại lại chuyển sang cầm cố người sống sờ sờ rồi. Quán chúng tôi xưa nay làm ăn chân chính, tuyệt đối không làm chuyện mất đạo đức đâu.”
Vương Hữu Tài trước nay luôn là khách quen của tiệm, đã quá quen với thái độ chế nhạo của nhân viên tiệm, như gió thoảng qua tai. Nhưng hôm nay dẫn tiên nhân đến, bị chế giễu trước mặt, khuôn mắt hẳn đỏ bừng, hắn không nhịn được liền cùng Hỏa Kế to tiếng với nhau
” Ngươi ở đấy nói linh tinh cái gì vậy, ta đến đây để chuộc lại bảo vật gia truyền nhà ta, người mau đi gọi chủ tiệm ra đây tiếp khách.”
Đến chuộc đồ? Ánh mắt của hỏa kế đầy nghi ngờ nhìn hắn. Vương Hữu Tài hừ một tiếng, từ trong tất lấy tấm phiếu cầm đồ đập cái bộp lên bàn:” Mau đi gọi chủ tiệm ra đây, không muốn làm ăn hả?”
Hỏa kế thấy hắn nghiêm túc, rồi nhìn sang nữ tử bên cạnh, khí độ bất phàm, vội đi vào gian trong để gọi người. Lúc sau, một nam nhân trung niên thon gầy bước ra với vẻ mặt tươi cười chào hỏi hắn: " Vương công tử”, sau đó nhìn Ngu Chiêu: ”Vị cô nương này là….” lời còn lại bị nghẹn lại cổ họng.
Hắn nhìn Ngu Chiêu một bộ dáng cao thâm khó lường. Vương Hữu Tài phớt lờ lời nói của hắn, nhìn từ trên xuống dưới với vẻ ngạc nhiên nói: " Không đúng, Tiền chưởng quỹ, mọi lần bàn chuyện công việc chẳng phải ở ngoài này sao, hôm nay lại từ trong đi ra?”
Đang nói, hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì, mắt trợn to, gầm lên, tiến đến nắm cố áo Tiền chưỡng quỹ: " Lão già hám tiền này, ngươi có phải bán đồ gia truyền nhà ta phải không?” Tiền chưởng quỹ bị kéo cổ áo đến mặt đỏ bừng. Tên nhân viên vội vàng tiến đến giúp đỡ, cuối cùng cũng kéo được lão liền muốn ra tay đánh người. Tiền chưởng quỹ vừa ho khan, vừa cản lại nhân viên: “Ngươi mau đi đóng cửa tiệm rồi về nhà đi, hôm nay không kinh doanh.”
Hỏa kế tiểu nhị không hiểu chuyện gì, những vẫn làm theo những gì được bảo. Ngay khi cửa vừa đóng, tiệm trở nên tối tăm, yên tĩnh.Tiền chưởng quỹ cười khổ nói: “Hai người các ngươi theo ta đến hậu viện.”
Vương Hữu Tài nhìn Ngu Chiêu, thấy cô không có ý kiến gì, liền hừ lạnh nói:” Dẫn đường đi, Tiền chưởng quỹ!”
Tiền chưởng quỹ dẫn hai người xuyên qua hành lang, đi tới hậu viện. Vừa bước vào hậu viện, Tiền chưởng quỹ đã quỳ xuống lạy Ngu Chiêu.
"Đãphạm tiên nhân, tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội!"
Ngu Chiêu nhìn cũng đại khái đoán được bảo vật gia truyền nhà họ Vương là cái gì. Điều duy nhất có thể khiến Vương Hữu Tài và Tiền chưởng quỹ nhận ra nàng trong nháy mắt phải là một bức chân dung, và đó phải là bức chân dung của một nữ tử có vẻ ngoài rất giống nàng.
"Bức tranh ở đâu?"
Ngu Chiêu nhẹ nhàng hỏi. Tiền chưởng quỹ người khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "Đã bán cho huyện lệnh."
Vương Hữu Tài tức giận đến phát điên, muốn lao vào chủ quán Tiền, đá chết hắn. Đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Vương. Khi hắn bị hơn chục tên cường giả truy đuổi, đánh đập cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán đứt bức tranh. Hắn chỉ nghĩ rằng nếu có cơ hội thì hắn có thể chuộc lại và tiếp tục truyền thừa. Ai có thể ngờ, bảo vật hắn cầm cố tạm thời lại bị kẻ hám tiền vì lòng tham mà bán cho người khác! Người đó còn là Huyện lệnh? Đây chẳng phải là gặm thịt còn không nhả xương hay sao?
Ngu Chiêu cười như không cười nói:” Tiền chưởng quỹ, Vương Hữu Tài nói hắn chỉ đem bảo vật cầm cố tạm thời thôi.”
Tiền chưởng mặt mày đau khổ nói:” Dạ phải.”
Đúng như suy đoán của Vương Hữu Tài, quả thật Tiền chưởng quỹ cũng không nghĩ hắn sẽ chuộc lại được. Chuyện này xảy ra vào mấy ngày trước, Huyện lệnh tổ chức mừng thọ, trong tay hắn lúc đó không có lễ vật nào có giá trị để đem tặng nên đem bức tranh ra tặng. Huyện lệnh rất hài lòng với lễ vật, phái người đến khen ngợi hắn. Ngay lúc hắn còn đang cao hứng trong lòng thì Vương Hữu Tài đã tìm tới cửa, còn mang theo vị tiên nhân trong bức tranh đến.
Lúc này Tiền chưởng quỹ giờ phút này muốn hối hận đến xanh ruột. Hắn tưởng rằng bức tranh chỉ là sự tưởng tượng của tổ tiên họ Vương, nhưng ai có thể ngờ rằng người trong bức tranh là sự thật. Nếu như không phải tiên nhân trong bức tranh còn sống xuất hiện trước mặt hắn đây, đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không tin.
"Tiền chưởng quỹ, ngươi đã đưa bức tranh cho huyện lệnh thì nhất định phải lấy lại, nếu không thì không gánh nổi hậu quả!"
Hắn không có khả năng đắc tội Huyện lệnh, huống chi là tiên nhân. Dù sao hắn chọn bên nào cũng không được. Kỳ thật cũng không cần phiền toái như vậy, với tu vi của Ngu Chiêu, nàng có thể lấy bức tranh ra khỏi phủ đệ chỉ bằng một cái phất tay mà không kinh động đến ai. Nàng chỉ không muốn dùng thân phận tu sĩ can thiệp vào triều đình để tránh những hậu quả không đáng có. Vì vậy, nàng giữ im lặng, chờ đợi câu trả lời của Tiền chưởng quỹ.
Sau một hồi phân vân, lưỡng lự, Tiền chưởng quỹ nghiến răng nghiến lợi nói:” Việc này là do tiểu nhân đã tham lam, tiểu nhân giờ sẽ đến Huyện lệnh để lấy lại bức tranh.”
Vương Hữu Tài nghĩ thầm, giải quyết thế còn tạm được. Tiền Chưởng quỹ tiếp tục nói: " Tiểu nhân muốn mời Vương công tử đi cùng, dù sao trong tay ngài cũng cầm phiếu cầm đồ, tiểu nhân còn có cái để giải thích với Huyện lệnh.” Vương Hữu Tài không cần suy nghĩ liền đồng ý đi theo. Ngu Chiêu ở lại hậu viện của tiệm uống trà, còn hai người thì vội vã đến huyện nha.
0 comments