Chương 65: Vạn Bảo Các
Người dịch: Lia Wang
Beta: Quýt
—
Ngu Chiêu và Chu Kim Việt có cách nghĩ giống nhau. Tu vi của nàng đã hoàn toàn ổn định xuống rồi, cần một lượng kích thích nhất định mới có thể đột phá. Vừa hay nàng cũng muốn trước khi Đại hội giới tu chân bắt đầu, luyện chế ra một pháp khí bản mệnh tiện dụng.
Kế hoạch của nàng là vừa rèn luyện, vừa tìm kiếm tất cả vật liệu tinh chế vũ khí. Điểm kết thúc của quá trình rèn luyện được ấn định ngay tại Thanh Mộc Môn. Ngày nàng rời khỏi Thanh Mộc Môn cũng là lúc nàng khởi hành trở về Ngũ Hành đạo tông.
Chu Kim Việt lại kéo Ngu Chiêu sang một bên, giảng giải cặn kẽ hết một lượt tất cả những nơi cần chú ý trên đường tập luyện. Nàng ấy lại mang bùa chú mang theo bên người toàn bộ đều tặng cho Ngu Chiêu, để cho nàng giữ lại phòng thân. Đây đều là ý tốt của Chu Kim Việt, Ngu Chiêu cũng không từ chối.
Sau khi cảm ơn Chu Kim Việt, Ngu Chiêu lại đến Thủ Tàng Lâu gặp Cổ trưởng lão rồi kể với ông chuyện mình sắp rời đi. Cổ trưởng lão không nói gì, chỉ căn dặn nàng nhất định phải quay lại tham gia Đại hội giới tu chân.
Mặc dù Đại hội giới tu chân được chia thành cuộc thi tông môn và cuộc thi cá nhân, nhưng ai cũng biết rằng, độ khó của cuộc thi tông môn thấp hơn nhiều so với cuộc thi cá nhân. Ngu Chiêu chỉ cần có thể trở lại tông môn trong thời hạn, dùng thân phận đệ tử tông môn tham gia thi đấu, thì cơ hội giành được một suất của nàng cũng sẽ cao hơn.
Sau khi Ngu Chiêu biểu hiện đã biết, Cổ trưởng lão liền xua tay đuổi nàng đi. Bọn họ là hai người duy nhất Ngu Chiêu có thể nói chuyện trong tông môn, cho nên sau khi rời khỏi Thủ Tàng Lâu, nàng không quay lại nội viện mà đi thẳng đến cổng núi.
Sau khi rời khỏi Ngũ Hành đạo tông, Ngu Chiêu liền một đường lao nhanh, nàng chọn thành Đăng Thành nơi họ từng sống trong thời gian tu luyện trước làm điểm dừng chân đầu tiên.
……
Thành Đăng Thành vẫn sầm uất như xưa. Ngu Chiêu trả phí vào cổng tại cổng thành Đăng Thành, tiến vào trong thành và tùy ý chọn một quán trọ để ở. Trong thời gian tiếp theo, nàng luôn ở trong quán trọ và không ra ngoài. Khi màn đêm buông xuống, hai bên đường chỉ có đèn hoa đăng và không thấy bóng người, nàng mới từ cửa sổ nhảy xuống.
Đi dọc theo con phố, tầm mắt nàng cực nhanh quét qua tứ phía, chẳng mấy chốc liền phát hiện ký hiệu màu vàng lờ mờ ở trên vách tường của một con ngõ nhỏ. Khóe miệng Ngu Chiêu hiện lên một nụ cười, dựa theo phương thức ba dài hai ngắn, nhẹ nhàng gõ vào viên gạch đá có ký hiệu.
Không lâu sau, trong bức tường đá truyền lại một hồi âm thanh ma sát. Một cánh cửa bí mật lặng lẽ xuất hiện trước mặt Ngu Chiêu. Ngu Chiêu không chút do dự đẩy cửa bước vào. Vừa tiến vào cửa, như bước vào một thế giới khác. Đại sảnh rộng rãi và sáng sủa, đèn đuốc sáng trưng, như ban ngày.
Ở lối vào, có hai vị tu sĩ trẻ đứng một trái một phải. Người bên trái là một vị nữ tu có thân hình nóng bỏng và tướng mạo mê người. Còn người bên phải là một vị nam tu tướng mạo thanh tú, dáng người phong lưu.
Nam tu nhìn thấy Ngu Chiêu, lập tức bước nhanh tới hoan nghênh, “ Gặp qua đại nhân.”
Giọng nói của nam tu tuy không ôn nhu như giọng nữ tử, nhưng mà tự nó lại mang một nét quyến rũ, tựa hồ giọng điệu tán tỉnh ve vãn của đôi tình nhân hơn.
Trên mặt Ngu Chiêu không có biểu hiện gì kỳ lạ, nhàn nhạt nói:
“Ta tìm đạo nhân (1).”
Người phụ trách tìm kiếm
Vạn Bảo Các là thương hội lớn nhất trong giới tu chân, ngoài mặt công khai minh bạch việc kinh doanh cửa hàng, bán pháp bảo, đan dược, và các mặt hàng khác. Sau lưng thực chất tổ chức buôn bán tình báo không thể thấy ngoài sáng, còn được biết đến là Ám Các.
Ám Các được phân thành ba bộ phận : hỏi, tìm, cầu. Hỏi là mua hoặc bán thông tin tình báo độc quyền, tìm là tìm người tìm vật, còn cầu là giao phó nhu cầu của chính mình cho Ám Các, do nhân viên liên lạc của Ám Các phụ trách giải quyết.
Ngu Chiêu nói mình muốn gặp tìm đạo nhân, ý chính là mình là tới tìm người tìm vật. Nam tu nghe vậy liền biết là Ngu Chiêu không phải là khách mới không hiểu quy tắc, vẻ nịnh nọt trên mặt hắn ta thu lại, giọng nói trong trẻo:
“ Đại nhân, mời đi theo ta.”
Giữa phòng có một vách ngăn, một cửa sổ nhỏ được mở ở vị trí song song với vai Ngu Chiêu.
“Khách mời xin vui lòng đợi ở đây một lát, tìm đạo nhân lập tức đến ngay.”
Ngu Chiêu đã nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nam tu vừa lui xuống, cửa sổ nhỏ trên vách ngăn đột nhiên mở ra, một tấm biển gỗ cỡ lòng bàn tay từ cửa sổ bay vào phòng.
Ngu Chiêu đưa tay ra bắt lấy tấm biển gỗ. Mặt chính của biển gỗ khắc một chữ “tìm”, mặt sau hoàn toàn trống trơn. Ngu Chiêu mang tấm gỗ lật ra mặt sau, dùng linh lực làm bút, giơ tay viết Thái Chân Thủy và Thiên Tiên Tử lên trên. Hai thứ này là hai dạng vật liệu luyện chế vũ khí cuối cùng mà nàng thiếu, đều là vật liệu hiếm có trong giới tu chân. Nàng dùng linh lực mang tấm biển gỗ từ cửa sổ đẩy trở lại. Cửa sổ nhỏ khép kín ngay lập tức.
Lại qua một lúc, cửa sổ nhỏ lần nữa mở ra, một chiếc khay bằng gỗ bay ra và dừng lại trước mặt Ngu Chiêu. Trên khay còn để một tờ giấy, trên giấy ghi:
“ Năm viên linh thạch trung phẩm.”
Đây là giá tìm vật mà Vạn Bảo Các đưa ra. Ngu Chiêu sau khi nhìn thấy chữ trên tờ giấy mới thở phào nhẹ nhõm. Vạn Bảo Các từ trước đến nay chỉ nhận vụ những vụ làm ăn có khả năng thực hiện. Nếu không có nguồn kênh chính xác hoặc đánh giá không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ không thu bất kỳ khoản phí nào, mà ngược lại sẽ bồi thường cho khách hàng. Tất nhiên, số tiền bồi thường sẽ không quá nhiều, chỉ là bày tỏ một chút tâm ý.
Ngu Chiêu bây giờ không thiếu tiền, thứ nàng thiếu chính là pháp khí bản mệnh. Nàng đặt dứt khoát năm viên linh thạch trung phẩm lên khay, rồi lại đẩy khay vào cửa sổ. Khi cửa sổ một lần nữa lại mở ra, Ngu Chiêu cuối cùng cũng có được thông tin mình muốn.
Vạn Bảo Các không hổ là thủ lĩnh tình báo lớn nhất trong giới tu chân, đã cung cấp cho Ngu Chiêu tổng cộng năm manh mối, ba trong số đố có liên quan đến Thái Chân Thủy, hai cái có liên quan đến Thiên Tiên Tử.
Sau khi đọc xong, Ngu Chiêu liệt kê riêng ra những nơi có khả năng lấy được Thái Chân Thủy và Thiên Tiên Tử nhất, lần lượt là Hắc Thủy Thành ở Nam Vực và rừng đầm lầy ở Tây Vực.
Sau khi nàng suy tư một phen, quyết định đi tới Hắc Thủy Vực trước. Bởi vì ba tháng nữa, Hắc Thủy Thành sẽ tổ chức một phiên bán đấu giá, một trong những vật phẩm đấu giá chính là Thái Chân Thủy.
Dựa vào linh thạch trong tay nàng mà nói, lấy được Thái Chân Thủy là chuyện mười phần nắm chắc tới chín phần. Cho nên đợi sau khi lấy được Thái Chân Thủy, lại đến rừng đầm lầy để tìm kiếm Thiên Tiên Tử.
Ngày hôm sau. Ngu Chiêu bước vào hành trình tiến về Nam Vực, dựa theo tốc độ bay của nàng mà nói, không đến một tháng liền có thể đến Hắc Thủy Thành. Nhưng Ngu Chiêu cảm thấy nếu đã ra ngoài rèn luyện, mà cứ dành hết thời gian để gấp rút lên đường và tìm kiếm vật liệu tinh chế vũ khí, thì thực sự nhàm chán, đồng thời không có bất kỳ sự hữu ích nào đối với việc tu luyện của nàng.
Thế nên, trên đường đi Ngu Chiêu sẽ đặc biệt lưu ý xem có đội buôn nào đi xa không, nếu có, nàng liền sẽ lên trước bắt chuyện, xem có thể đi nhờ xe hay không. Nếu vận may không tốt, nàng ấy sẽ ở lại thành trì hoặc là rừng núi nơi yêu thú xâm chiếm thêm một thời gian, để tìm hiểu tiếp thu phong tục tập quán địa phương.
Cứ như vậy đi và dừng lại, lại là một tháng nữa trôi qua chỉ trong nháy mắt. Một ngày nọ, Ngu Chiêu vô tình đi đến một thị trấn nhỏ. Không có tu sĩ nào trong thị trấn, chỉ có những người dân bình thường làm việc từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn mỗi ngày.
Ngu Chiêu nghĩ rằng nếu mình đã đến đây, thì chứng tỏ nơi này có duyên với mình, thế là đổi sang một bộ quần áo giản dị rồi đi vào thị trấn nhỏ.
"Bán hoa đây, bán hoa đây, cô nương, cô mua hoa không? Hoa tươi và đẹp lắm. “
"Cô nương, bánh bao to thơm phức cô có muốn một chiếc không?"
"Hồ Lô đường, Hồ Lô đường đây"
Du Chiêu đi dạo trên con phố tràn ngập khói pháo hoa, một đoạn ký ức từ lâu hiện lên trong đầu nàng.
0 comments