Vo Tinh Dao Chuong 027

By Quyt Nho - tháng 7 01, 2024
Views

Chương 27: Hệ Thống và Độ Thiện Cảm
Người dịch : Bạn Quýt

Một canh giờ sau, đoàn người của Ngũ Hành Đạo Tông đã đến Đăng Thành. Ở cổng thành, Chu Kim Việt quay đầu lại nói với mọi người: “Các ngươi ở đây đợi một lát, ta đi nộp linh thạch nhập thành.”

Người xưa có câu: “Nho dùng văn phá luật, hiệp dùng võ phạm cấm,” mà sức mạnh mà tu sĩ nắm giữ đã vượt xa phạm trù võ lực, nếu không kiểm soát, chắc chắn sẽ gây ra hỗn loạn. Do đó, muốn vào các thành trì tu chân, tu sĩ phải nộp linh thạch để duy trì trật tự trong thành. Quy định này từ lâu đã trở thành lệ bất thành văn trong giới tu chân, nên các đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông đều gật đầu đồng ý.

Hai tu sĩ trẻ tuổi canh giữ trước cổng Đăng Thành đã chú ý đến đoàn người Chu Kim Việt từ xa. Nhìn thấy họ ăn mặc chỉnh tề, phong thái xuất chúng, họ đoán rằng đây chắc hẳn là đệ tử của một tông môn lớn, trong lòng không khỏi căng thẳng. Khi Chu Kim Việt bước tới chưa kịp mở lời, hai tu sĩ trẻ đã cúi người hành lễ: “Bái kiến tiền bối, phí nhập thành của Đăng Thành là một khối linh thạch hạ phẩm.” Nói xong, hai người cũng không dám nhìn thẳng vào Chu Kim Việt, chỉ cúi đầu nhìn xuống mũi chân, tỏ vẻ tôn kính. Chu Kim Việt liền nộp đủ linh thạch theo số người, cả đoàn thuận lợi tiến vào trong thành.

Đăng Thành nổi tiếng với hoa đăng, quy mô thành không lớn, nhưng khắp các con phố đều treo những chiếc đèn lồng tinh xảo. Ngu Chiêu nhìn chiếc đèn lồng bằng pha lê dưới mái hiên, trong lòng thoáng xao động. Nàng cũng từng đến Đăng Thành một lần.

Kiếp trước, Diệp Tụng Tâm nghe nói Đăng Thành tổ chức lễ hội hoa đăng nên nài nỉ năm vị sư huynh dẫn nàng đi ngắm đèn, Phương Thành Lãng cùng các sư huynh vui vẻ đồng ý. Vào ngày diễn ra lễ hội, sáu người bọn họ cùng rời khỏi Ngũ Hành Đạo Tông, còn sự tồn tại của Ngu Chiêu thì bị họ cố ý hoặc vô tình quên mất. Ngu Chiêu chỉ biết họ từng đến Đăng Thành khi nhìn thấy năm chiếc đèn cung đình tuyệt đẹp treo bên ngoài động phủ của Diệp Tụng Tâm. Điều đáng buồn là không có ai trong năm vị sư huynh nhớ đến nàng, thậm chí không ai buồn tặng nàng một chiếc đèn rẻ tiền nhất.

Không lâu sau, Ngu Chiêu lấy cớ đi lịch luyện, một mình đến Đăng Thành, ngắm đèn suốt cả đêm. Khi màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ, khung cảnh thực sự tuyệt đẹp, nhưng lúc đó Ngu Chiêu chẳng có tâm trạng thưởng thức.

Giờ đây, trở lại chốn cũ để ngắm hoa đăng, Ngu Chiêu chỉ thấy cảnh sắc lộng lẫy đến tuyệt mỹ. 

Chu Kim Việt rõ ràng đã đến Đăng Thành nhiều lần, nàng dẫn mọi người một cách thành thạo đến một khách điếm. Vì số lượng người quá đông, các phòng trong khách điếm không đủ, cuối cùng chưởng quỹ phải dọn dẹp phòng ở hậu viện mới đủ chỗ ở.

Sau khi vào phòng, Ngu Chiêu lập tức ngồi xuống điều tức. Trước đây, nàng lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện không quan trọng, nay căn cơ đã vững chắc, không còn lo ngại gì, đương nhiên không thể tiếp tục phung phí thời gian.

Ở một phòng khác.

Diệp Tụng Tâm đóng cửa lại, lấy ra một trận bàn từ túi trữ vật rồi đặt lên bàn, sau đó rót linh lực vào. Rất nhanh, một màn sáng mỏng bao phủ toàn bộ căn phòng. Diệp Tụng Tâm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lên tiếng với căn phòng trống rỗng: “Hệ thống, kiểm tra điểm thiện cảm của Lam Tử Du.”

【Đinh, điểm thiện cảm hiện tại của Lam Tử Du là 80 điểm.】

80 điểm, còn cách mục tiêu 90 điểm tận 10 điểm nữa. Sắc mặt Diệp Tụng Tâm thoáng hiện nét vặn vẹo.

Đều là tại cái đồ đáng ghét Ngu Chiêu kia! Ba năm trước, thiện cảm của Lam Tử Du đối với nàng đã đạt đến 80 điểm. Thế mà chỉ vì Ngu Chiêu tặng hắn chiếc sáo trúc cũ kỹ kia, thiện cảm của hắn đối với nàng tụt xuống còn 50 điểm, suýt nữa khiến nàng tức đến hộc máu. Suốt ba năm qua, nàng đã cố gắng không ngừng mới tăng lại được lên 80 điểm, nhưng mãi vẫn không đạt được mục tiêu hệ thống đặt ra.

Nói đến hệ thống, Diệp Tụng Tâm cũng không biết nên hình dung thế nào. Năm tám tuổi, nàng mắc một trận bạo bệnh, vài lần suýt chết. Khi tỉnh lại, trong thức hải của nàng đột nhiên xuất hiện một thứ gọi là “hệ thống”. Ban đầu, Diệp Tụng Tâm còn tưởng mình bị tâm ma quấy nhiễu, cả ngày sống trong lo sợ, bất kể hệ thống nói gì nàng cũng xem như tà ngôn mê hoặc, đều bỏ ngoài tai. Mãi cho đến khi nàng lại phát bệnh, hệ thống đã dùng vận khí của cha nàng để cứu nàng, lúc đó nàng mới nhận ra sự kỳ diệu của hệ thống.

*Lời Quýt: các bạn đã biết ai là người hại Diệp trưởng lão và cả nhà chưa, n8 này bất chấp thật >.<

Hóa ra, chỉ cần một người có thiện cảm đối với nàng đạt đến 90 điểm do hệ thống chứng nhận, nàng có thể hút vận khí của người đó để đổi lấy bất kỳ thứ gì nàng muốn. Tuổi thọ, tu vi, dung mạo, thậm chí cả linh căn, tất cả đều có thể.

Diệp Tụng Tâm từng trải qua một thời gian dài nằm liệt giường, vì vậy nàng đặc biệt khao khát có một thân thể khỏe mạnh. Sau khi biết cách sử dụng hệ thống, điều đầu tiên nàng làm là đổi 5 điểm thể phách bằng vận khí của cha mình. Quả nhiên, sau khi đổi thành công, nàng lập tức cảm thấy sức khỏe có cải thiện, tuy vẫn chưa bằng người bình thường, nhưng so với trước đây đã là tiến bộ lớn.

Sự nghịch thiên của hệ thống khiến Diệp Tụng Tâm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng biết cơ duyên của mình đã đến, chỉ cần nỗ lực đạt được thiện cảm của người khác, nàng có thể thoát thai hoán cốt, tiến bước đến đỉnh cao đại đạo!

Từ đó, Diệp Tụng Tâm thay đổi thói quen ít ra ngoài, tích cực kết giao bạn bè, tạo cho mình một vỏ bọc dễ mến, được yêu thích. Ban đầu, kế hoạch diễn ra rất thuận lợi. Những đệ tử mới nhập môn tâm tư đơn giản, rất dễ tăng điểm thiện cảm. Qua nhiều năm, Diệp Tụng Tâm liên tiếp đổi lấy đủ thứ từ hệ thống. Có khi là điểm thể phách, có khi là linh lực, thậm chí còn đổi lấy điểm mị lực và dung mạo.

Nhưng sau này nàng mới phát hiện, chỉ tăng điểm thiện cảm thôi là chưa đủ đáp ứng nhu cầu của mình. Thứ nàng thực sự cần là vận khí. Điểm thiện cảm chỉ là điều kiện tiên quyết, vận khí mới là thứ dùng để đổi lấy phần thưởng cuối cùng.

Mà vận khí của một tu sĩ thì có hạn, đặc biệt là những tu sĩ tư chất bình thường, không được thiên đạo ưu ái, vận khí của họ ít đến đáng thương. Cha nàng là một Kim Đan tu sĩ, nhưng vận khí của ông chỉ đủ cho nàng thực hiện bốn lần đổi. @.@

Vì muốn giải quyết vấn đề tận gốc, nàng bắt đầu tìm kiếm những mục tiêu có vận khí dồi dào trong Ngũ Hành Đạo Tông. Độc Nguyệt Phong chính là nơi lọt vào tầm ngắm của nàng.

Trên Độc Nguyệt Phong, từ Thanh Diễn chân nhân đến Phương Thành Lãng, Lam Tử Du và các đệ tử khác, ai nấy đều là người có vận khí hùng hậu. Chỉ cần có thể khiến họ đạt đến 90 điểm thiện cảm với nàng, nàng có thể một bước lên trời, ngạo thị quần hùng.

Vì vậy, Diệp Tụng Tâm nhắm đến Độc Nguyệt Phong và âm thầm tiến hành kế hoạch. Đến hiện tại, người có thiện cảm cao nhất đối với nàng là Thanh Diễn chân nhân, đạt 88 điểm, nhưng đã nhiều năm không tăng thêm. Kế tiếp là Lam Tử Du với 80 điểm, rồi đến Phương Thành Lãng 75 điểm, Tô Minh 72 điểm, Thôi Ngọc 70 điểm, và Quyền Dã 60 điểm.



“Còn thiếu 10 điểm, nhất định phải hoàn thành trước khi trở về tông môn.” Diệp Tụng Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, trong lòng dần hình thành một kế hoạch.

...

Cốc cốc.

Lam Tử Du nghe tiếng gõ cửa ngoài phòng, khóe môi thoáng hiện nét cười nhẹ. Hắn mở cửa.

Đứng ngoài là một thiếu nữ mặc váy xanh lục, búi tóc phi vân kế, thắt lưng đeo dải lụa màu xanh, trông thật thanh nhã.

“Nhị sư huynh, chúng ta đi ngắm hoa đăng nhé.” Diệp Tụng Tâm nghiêng đầu, tươi cười mời mọc.

Lam Tử Du gật đầu đồng ý, sau đó cả hai cùng tìm Phương Thành Lãng để xin phép. Phương Thành Lãng xưa nay dễ tính, đương nhiên không phản đối, đóng cửa phòng rồi cùng họ ra ngoài.

Khi ba người chuẩn bị rời khách điếm, Phương Thành Lãng đột ngột dừng lại, gọi cả hai người: “Suýt nữa quên mất gọi Lục sư muội, các ngươi đợi ở đây, ta đi một lát rồi quay lại.”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments