Vo Tinh Dao Chuong 040

By Quyt Nho - tháng 7 03, 2024
Views

Chương 40: Nghị Sự Trong Tông Môn

Người dịch : Bạn Quýt

---


“Ngu, Ngu sư… Ngu, ta có thể gọi ngươi là Ngu Chiêu không?” Ngu Chiêu đang ngồi nghỉ ngơi. Mộc Dã rón rén đến gần, lúng túng mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh. Ngu Chiêu gật đầu. Nàng có ấn tượng tốt với Mộc Dã. Mộc Dã và bọn họ không hề thân quen, nhưng khi gặp nguy hiểm, Mộc Dã là người duy nhất trong năm người của Thanh Mộc Môn sẵn lòng tiến lên giúp đỡ. Chỉ dựa vào điều này, Ngu Chiêu không thể đối xử lạnh lùng với nàng ấy.


Mộc Dã cười ngây ngô, ngồi xuống bên cạnh Ngu Chiêu, thẳng thắn nói: “Ta không tìm thấy người của tông môn bọn ta nữa nên ta muốn đi cùng các ngươi, có được không?” Mộc Dã đã nhìn thấu đội của mình, nàng ấy thà đi theo nhóm của Ngũ Hành Đạo Tông còn hơn là tiếp tục với đám đồng môn yếu nhược kia.


Ngu Chiêu chỉ tay về phía Chu Kim Việt: “Ngươi nên hỏi đội trưởng của chúng ta.” Mộc Dã khẽ đẩy tay Ngu Chiêu, nói: “Ngươi với đội trưởng của các ngươi thân thiết như vậy, ngươi đồng ý thì nàng ấy chắc chắn sẽ không từ chối.” Mộc Dã sớm đã nhìn rõ. Trong nhóm của Ngũ Hành Đạo Tông, Chu Kim Việt là trụ cột, còn Ngu Chiêu tuy có vẻ là người bên lề nhưng thực ra là người tín cậy nhất của Chu Kim Việt. Nếu không phải vậy, Ngu Chiêu đã không liều mạng cứu Chu Kim Việt. Vì thế, chỉ cần thuyết phục được Ngu Chiêu, tức là đã thuyết phục được Chu Kim Việt.


Ngu Chiêu suy nghĩ một chút, nhận thấy việc có thêm một đan sư trong nhóm sẽ giúp tăng cường an toàn. “Ta sẽ nói với Chu sư tỷ.” Mộc Dã cười toe toét gật đầu: “Đi đi, ta chờ tin tốt từ ngươi.”


Ngu Chiêu đi tới nói với Chu Kim Việt về ý định của Mộc Dã, và quả nhiên Chu Kim Việt không phản đối. Mộc Dã thuận lợi gia nhập, trở thành một thành viên trong đội.


Nửa canh giờ sau.


Chu Kim Việt đến bên Lam Tử Du, nhíu mày nhìn về phía Phương Thành Lãng vẫn đang mê man: “Phương sư đệ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại sao?” Lam Tử Du lắc đầu buồn bã. Chu Kim Việt thở dài: “Phương sư huynh cần có người chăm sóc, đệ còn phải chăm lo cho Diệp sư muội. Ta sẽ để Trương Tuấn và những người khác tới giúp đệ, chúng ta cùng nhau đi, không bỏ lại bất kỳ đồng môn nào.”


“Vâng, cảm ơn Chu sư tỷ.” Vết thương trên mặt Lam Tử Du đã bắt đầu đóng vảy, nhưng trông vẫn rất đáng sợ. Lúc này, hắn đang u sầu, đôi mắt như mang theo một đám mây u ám, hoàn toàn khác với hình ảnh rạng rỡ trước kia.


Chu Kim Việt lắc đầu, gọi Trương Tuấn và một số người khác đến luân phiên chăm sóc Phương Thành Lãng, rồi cả nhóm tiếp tục xuất phát.


...


Ngũ Hành Đạo Tông.


Đại điện nghị sự.


“Hôm nay ta gọi các vị đến đây là vì vừa có người dùng thần hồn dò xét tông môn. Tuy sau đó ta đã ép lui kẻ đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nên báo cho các vị biết để đề phòng.” Tông chủ ngồi ở vị trí cao nhất, thuật lại những gì vừa xảy ra.


Trong điện có mặt các trưởng lão cùng chư vị phong chủ. Khi nghe nói có kẻ dám dùng thần hồn dò xét tông môn, ai nấy đều kinh ngạc.


“Kẻ nào to gan lớn mật, dám đến Ngũ Hành Đạo Tông gây rối, đúng là chán sống rồi!”


“Ta thấy đây rõ ràng là một sự khiêu khích! Hắn đang xem thường Ngũ Hành Đạo Tông chúng ta!”


“Ta lại có suy nghĩ khác, nếu đối phương có ác ý, hắn sẽ không dễ dàng để chúng ta phát hiện ra. Chuyện này e rằng còn có uẩn khúc.”


Mọi người thi nhau đưa ra ý kiến, chẳng mấy chốc đại điện trở nên náo nhiệt. Tông chủ im lặng lắng nghe, không lên tiếng, cho đến khi bầu không khí trở nên yên tĩnh. Ánh mắt ông khẽ nheo lại, nhìn về phía Thanh Diễn chân nhân, người từ đầu đến cuối không hề bày tỏ ý kiến: “Thanh Diễn, ngươi nghĩ sao?”


Mọi người cũng nhìn về phía Thanh Diễn chân nhân. Thanh Diễn chân nhân thản nhiên nói: “Chỉ là lũ vô danh tiểu tốt, không đáng để bận tâm.”


Khóe miệng của mọi người giật giật. Thanh Diễn chân nhân vẫn tự tin như mọi khi.


Tông chủ nhanh chóng nhíu mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên mí mắt trái của ông giật liên hồi. Ông kinh ngạc trừng to mắt, đưa tay lên xoa mí mắt, thất thố đứng dậy. Những trưởng lão vừa định lên tiếng châm chọc Thanh Diễn chân nhân lại một lần nữa quay sang nhìn tông chủ.


Có người lo lắng hỏi: “Tông chủ, ngài phát hiện điều gì sao?”


Tông chủ lắc đầu. Không phải ông không muốn nói, mà là không thể nói nên lời. Ngay lúc vừa rồi, một cảm giác kinh hoàng tột độ lan tỏa khắp cơ thể. Tất cả lông tơ trên người ông dựng đứng, thần sắc căng thẳng, đến cả dây thanh quản cũng mất kiểm soát.


Tông chủ lòng trĩu nặng, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển. Hiện giờ tông môn đại trận đã mở, tất cả trưởng lão và chân nhân đều có mặt tại đây, nên nguồn gốc của nguy cơ không thể nằm trong tông môn. Vậy thì là…


Đồng tử của tông chủ co lại. Ông đã nghĩ ra rồi! Chính là đội ngũ đang lịch luyện do đại đệ tử Chu Kim Việt dẫn đầu!


Trán tông chủ rịn đầy mồ hôi lạnh. Đội ngũ đó gần như bao gồm những đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Ngũ Hành Đạo Tông! Không ổn! Họ gặp nguy hiểm!


Nghĩ đến đây, tông chủ không còn bận tâm đến thần hồn bí ẩn vừa xuất hiện rồi biến mất, lập tức lao ra ngoài, không để lại câu nào.


“Tông chủ! Chờ đã! Tông chủ!”


“Tông chủ đi đâu vậy? Có manh mối gì sao?”


“Ngài ấy đi rồi, vậy chúng ta có nên rời đi không?”


Những người còn lại trong đại điện hoang mang không biết phải làm gì. Đúng lúc đó, tông chủ như một cơn gió lại vọt vào, vừa cười lớn vừa nói: “Ha ha ha ha, không sao rồi, không sao rồi, chỉ là một phen hú vía.” Ông ngồi phịch xuống ghế, vui mừng đến mức mí mắt phải giật liên tục.


“Tông chủ, ngài cứ đi đi về về thế này là sao?”


“Đúng đó, nếu ngài cảm thấy áp lực quá thì nên nói với chúng ta, chúng ta có thể chia sẻ gánh nặng cùng ngài, nhìn ngài mệt mỏi như vậy thật không đành lòng.”


“Tông chủ, quản lý tông môn thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá lao lực.”


Tông chủ đang vui nên không cãi lại, chỉ gật đầu đồng ý, càng khiến mọi người cảm thấy khó hiểu.


Tông chủ quan sát biểu cảm của mọi người nhưng không định giải thích thêm. Chủ yếu là vì ông cũng không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ lại kể rằng ngay lúc ông định rời khỏi tông môn, cảm giác kinh hoàng liền biến mất, thay vào đó là một sự vui mừng hân hoan? Nguy cơ đã qua đi, lại còn có chuyện tốt xảy ra, bảo sao ông không vui chứ.


Ông đã quyết định, khi nào Chu Kim Việt và nhóm trở về, sẽ hỏi kỹ càng xem đã xảy ra chuyện gì. Đúng là một phen kịch tính, suýt nữa đã khiến ông phát điên. Thật là quá kích thích!


Thấy tông chủ đã ổn định lại, mọi người tiếp tục thảo luận về chuyện thần hồn. Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng họ quyết định tạm thời quan sát. Nếu đối phương không có ác ý và dừng lại sau khi bị cảnh cáo, thì mọi chuyện sẽ kết thúc trong hòa bình. Còn nếu kẻ đó tiếp tục lấn tới, Ngũ Hành Đạo Tông sẽ không để hắn có cơ hội lần thứ hai.


Vì họ không chỉ bảo vệ an nguy của tông môn mà còn bảo vệ danh dự của một tông môn hàng đầu.


Vừa khi tông chủ tuyên bố kết thúc buổi nghị sự, bóng dáng của Thanh Diễn chân nhân đã biến mất khỏi đại điện. Khóe miệng của mọi người lại giật giật.


Hưa hưa. Vẫn là cái tính cách cao ngạo đó!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments