Vo Tinh Dao Chuong 060

By Quyt Nho - tháng 7 05, 2024
Views

Chương 60: Ta thực sự rất bận

Người dịch: Quýt

Ngày hôm qua, Ngu Chiêu đã làm trò trước mặt nhiều người, trêu chọc Tu La một trận, lại còn cướp luôn chỗ ở của nàng ta. Theo lý mà nói, thái độ của Tu La đối với Ngu Chiêu lẽ ra phải là phản cảm, bài xích. Tuy nhiên, thực tế lại là Ngu Chiêu đã dùng thực lực để giành được sự công nhận của Tu La, thậm chí cả những đệ tử nội môn khác. Tu La tự biết mình không bằng người, đành cam tâm chịu thua. Lúc này, thấy Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đến với ý đồ không tốt, Tu La lập tức nảy ra ý định đi báo tin. 

Nàng cúi xuống nhặt một mảnh đá vỡ trên đất, thuận tay ném ra. Mảnh đá nhắm chuẩn vào tiểu viện bên phải, kích hoạt cơ chế phòng thủ. Chớp mắt sau đó, Phong Khởi Vân lẩm bẩm chửi rủa rồi bước ra. 

Tu La cười hì hì: "Phong Khởi Vân, giúp ta truyền tin một chút."

...

Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đều một lòng muốn vào nội viện tìm Ngu Chiêu. Khi tới nội viện, nhìn thấy các tiểu viện sắp xếp ngay ngắn, hai người lập tức lúng túng. Họ không biết Ngu Chiêu sống ở đâu cả.

"Chúng ta tìm ai đó hỏi đi." Lam Tử Du đề nghị.

Phương Thành Lãng gật đầu, ánh mắt đảo qua, rồi chạm phải đôi mắt sáng ngời đầy thần sắc.

"Kính chào Phương sư huynh, Lam sư huynh." Tu La đứng trước cửa tiểu viện, điềm nhiên hành lễ với hai người, trong lòng lại có chút căng thẳng.

Phương Thành Lãng và Lam Tử Du lập tức đáp lễ.

"Vị sư muội này, xin hỏi muội có biết Ngu sư muội ở đâu không? Có thể phiền muội dẫn đường cho chúng ta được không?" Phương Thành Lãng là người lên tiếng, so với Lam Tử Du, hắn hiểu cách giao tiếp với đồng môn hơn, giọng điệu ấm áp như gió xuân.

Tu La trong lòng thầm khen ngợi rằng Phương Thành Lãng quả thật là người như lời đồn, ngoài mặt lại tỏ ra nghiêm túc, hỏi: "Muội biết chỗ ở của Ngu sư tỷ, nhưng trước tiên ta muốn hỏi, hai vị sư huynh đến tìm Ngu sư tỷ có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta dựa vào đâu mà phải nói cho muội!" Lam Tử Du cau mày, giọng điệu đầy khó chịu.

Tu La học theo dáng vẻ bất đắc dĩ của Ngu Chiêu, nhún vai: "Vậy thì xin thứ lỗi, sư muội không thể giúp được."

"Ngươi..." Lam Tử Du tức giận, khi nào đệ tử nội môn lại dám cả gan xem thường hắn như thế!

"Thôi nào!" Phương Thành Lãng ngăn Lam Tử Du lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tu La. Tu La không né tránh, bình thản đón nhận cái nhìn của hắn.

Phương Thành Lãng nói: "Chúng ta không có ác ý, chỉ là có một số hiểu lầm muốn giải thích với Ngu sư muội."

Tu La thầm tính trong lòng rằng Phong Khởi Vân chắc đã truyền tin đến nơi, không cần cố tình kéo dài thêm nữa, bèn xoay người bước lên núi: "Mời hai vị theo ta."

Thái độ của nàng thay đổi quá nhanh, khiến Phương Thành Lãng và Lam Tử Du ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng bước theo.

...

Trên đỉnh núi.

Ngu Chiêu cảm ơn Phong Khởi Vân, sau đó tiễn hắn đi theo con đường nhỏ phía sau tới quay người lại, đôi mắt nàng bỗng nhuốm sắc lạnh lùng. Cuộc sống yên bình của nàng chẳng kéo dài được bao lâu thì đã bị những người ở Độc Nguyệt Phong phá hỏng. Quả nhiên, Độc Nguyệt Phong chính là trở ngại lớn nhất trên con đường tu luyện của nàng.

Nghĩ đến việc Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đang trên đường lên núi, Ngu Chiêu không quay lại tiểu viện mà đứng chờ ngoài hàng rào trước sân, chờ đợi hai vị khách không mời mà đến.

Chưa đến nửa nén hương, Tu La cùng với Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đã đến đỉnh núi.

Phương Thành Lãng và Lam Tử Du vốn đã chuẩn bị sẵn nhiều lời để nói với Ngu Chiêu trên đường đi. Nhưng khi thấy nàng, cổ họng họ như bị nhét đầy bông, không thể thốt nên lời, chỉ đứng đó trân trân nhìn Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu thậm chí không thèm liếc nhìn họ một cái, mà hướng về phía Tu La, cười nói: "Cảm ơn sư muội, Tu La."

"Không có gì." Tu La cười sảng khoái.

Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó Tu La chủ động tìm cớ, rồi xuống núi. 

Trên đỉnh núi giờ chỉ còn lại ba người, từng là sư huynh sư muội.

"Tiểu Lục..." Phương Thành Lãng vừa định mở lời thì Ngu Chiêu đã mất kiên nhẫn, giơ tay cắt ngang: "Dừng lại! Phương sư huynh, ta không còn là người của Độc Nguyệt Phong nữa. Sau này, xin hãy gọi ta là Ngu sư muội hoặc Ngu Chiêu."


"Phương sư huynh? Muội gọi ta là Phương sư huynh?" Phương Thành Lãng bị đả kích nặng nề, đến mức thân hình không khỏi loạng choạng.

Lam Tử Du cũng lộ vẻ không thể tin được: "Ngu Chiêu! Nghe tin chúng ta xuống núi gấp rút đi tìm muội, mà muội đến bọn ta còn không muốn nhận sao?"

Ngu Chiêu cười lạnh lùng: "Các người không phải cùng một phe với Ngài ấy sao?"

"Đương nhiên là không! Chúng ta tới đây để đón muội về nhà!" Lam Tử Du lớn tiếng phản bác.

"Nhà? Độc Nguyệt Phong không phải là nhà của ta. Ta, Ngu Chiêu, là Thiên Sát Cô Tinh, từ nhỏ đã không cha không mẹ, ta không có gia đình." 

Khi nói ra những lời này, bất kể là thần thái hay giọng điệu của Ngu Chiêu đều vô cùng bình thản. Trước kia, nàng từng vì điều này mà tự ti, buồn bã, nhưng bây giờ, nàng lại thấy đó chính là lợi thế cho con đường tu luyện Vô Tình Đạo của mình. Nàng không cần lo lắng tình cảm sẽ ảnh hưởng, chẳng cần phải lo trước ngại sau, do dự không tiến bước.

"Không, không phải vậy, Tiểu Lục, chúng ta đều là gia đình của muội, Độc Nguyệt Phong chính là nhà của muội!" Phương Thành Lãng sốt sắng bày tỏ.

Ngu Chiêu là do hắn một tay dẫn dắt lớn lên, hắn hiểu rất rõ tâm ma của nàng. Trước kia, điều nàng để tâm nhất chính là tình thân, bây giờ lại nói bỏ là bỏ, thật sự nàng không còn chút quan tâm nào nữa sao?

"Ngu Chiêu, muội đừng nói những lời tức giận. Muội xem, đây là cái gì?" Lam Tử Du vừa nói, vừa lấy ra vũ khí bí mật của mình: "Đây là cây sáo trúc Tử Vân mà muội quý trọng nhất. Giờ ta trả lại nó cho muội, muội theo chúng ta trở về, mọi chuyện trước kia đều sẽ xóa bỏ."

Lam Tử Du đưa cây sáo trúc Tử Vân cho Ngu Chiêu, trong mắt hiện lên một tia đắc ý. Nếu Ngu Chiêu biết điều, lúc này nàng nên theo đúng trình tự mà xuống bậc thang, đồng ý quay về Độc Nguyệt Phong với bọn họ, nhận lỗi với sư tôn, khôi phục lại thân phận đệ tử thân truyền.

Ngu Chiêu im lặng. Nàng tự thấy mình đã nói rất rõ ràng, sao Phương Thành Lãng và Lam Tử Du lại không thể hiểu được chứ? Sáo Tử trúc vốn chẳng phải loại vật liệu hiếm có gì, chính tình cảm của Ngu Chiêu dành cho Lam Tử Du đã khiến cây sáo Tử Vân trở nên có giá trị đặc biệt. Giờ đây, ngay cả Lam Tử Du nàng còn không thèm để mắt, thì một cây sáo cũ nát kia còn có gì đáng giá?

"Lam Tử Du, Lam sư huynh, ta nhắc lại lần nữa, ta sẽ không trở về Độc Nguyệt Phong, cũng không muốn làm sư muội của các người nữa. Cây sáo trúc Tử Vân này, huynh muốn tặng cho ai thì tặng, không liên quan gì đến ta. Nếu các huynh không còn việc gì khác, thì xin hãy rời đi, ta còn phải quay lại luyện tập."

"Ngu Chiêu! Muội còn định làm loạn đến bao giờ! Ta và đại sư huynh đã đích thân đến đây xin lỗi muội, muội còn muốn gì nữa! Chỉ là mấy câu trách mắng thôi mà! Ta xin lỗi! Đều là lỗi của ta! Vậy được chưa!" Lam Tử Du bị thái độ dửng dưng của Ngu Chiêu chọc giận. Hắn và đại sư huynh đã hạ mình đến đây mời Ngu Chiêu trở về, nàng còn đòi hỏi gì nữa? Phải làm to chuyện lên để ai ai cũng biết mới vừa lòng sao? Nàng không thể hiểu chuyện một chút sao!

Ngu Chiêu vốn đã quen với tính khí thất thường của Lam Tử Du. Nàng dựa vào hàng rào, thần thái bình thản: "Nói xong rồi chứ? Nói xong thì về đi, ta thật sự rất bận."

Ngu Chiêu một lần nữa cảm nhận được sự cấp bách trong việc tu luyện. Nếu giờ đây tu vi của nàng ngang ngửa với Phương Thành Lãng và Lam Tử Du, làm sao phải lãng phí thời gian đứng đây đối thoại với họ? Nàng chỉ cần tặng cho họ một bữa tiệc ảo cảnh, gõ trống rộn ràng tiễn họ về Độc Nguyệt Phong, thế là giải quyết được tất cả.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments