Vo Tinh Dao Chuong 020

By Quyt Nho - tháng 7 02, 2024
Views

Chương 20: Làm Sao Có Thể Tin Hắn
Người dịch : Bạn Quýt

Quyền Dã khó tin lui về sau vài bước, rồi ngồi bệt xuống đất. Một thanh niên khỏe mạnh như đại bàng, vậy mà nước mắt nói rơi là rơi. Hắn nhìn vào lòng bàn tay của mình, lẩm bẩm: "Sao... sao có thể thế này..." Rõ ràng hắn đã giữ lại sức rồi mà! Trước đây khi đấu với Ngu Chiêu, hắn chỉ dùng năm phần sức, có lúc quá hưng phấn mới dùng đến sáu, bảy phần. Ngu Chiêu có bị thương ngoài da, nhưng tuyệt đối không tổn hại nội phủ. Nhưng lần này, tại sao lại mất kiểm soát như vậy!

“Quyền Dã! Đồ súc sinh! Ngươi dám đánh nát đạo căn của Tiểu Chiêu! Ngươi đi chết đi!” Tô Minh nghe thấy lời của Phương Thành Lãng, cơ thể run lên, sau đó bước nhanh tới, túm lấy cổ áo Quyền Dã, hét lên giận dữ, rồi đấm mạnh vào mặt hắn. Sau đó là cú đấm thứ hai, thứ ba…

Quyền Dã không nói một lời, chỉ cúi đầu chịu đòn, mặt đầy vẻ hối hận.

“Được rồi, đừng đánh nữa!” Tô Minh ra đòn tàn nhẫn, quyền quyền đều mang theo máu. Lam Tử Du thấy Phương Thành Lãng đau đớn vô cùng, không có ý định ngăn cản. Nhưng sau đó y bước lên chặn Tô Minh lại. Tô Minh gạt mạnh tay y ra: “Nhị sư huynh, đừng cản ta! Ta phải trả thù cho Tiểu Chiêu!”

“Đừng gây thêm rắc rối!” Lam Tử Du lạnh lùng nói, “Trước hết hãy lo cho Lục sư muội, còn Ngũ sư đệ để sư tôn xử lý.”

Tô Minh hậm hực thả tay xuống, rồi vội chạy trở lại bên cạnh Ngu Chiêu. Khi này, Thôi Ngọc vừa mới cho Ngu Chiêu uống thuốc. Sắc mặt Ngu Chiêu có chút hồng hào hơn, hơi thở hỗn loạn cũng dần ổn định. Tô Minh cảm thấy nhói đau trong lòng. Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ của Ngu Chiêu đã rớt xuống Luyện Khí tầng chín. Điều này tương đương với việc ba năm tu luyện của nàng đã trở nên vô nghĩa. Hắn không dám tưởng tượng Ngu Chiêu sẽ suy sụp ra sao khi biết tin này sau khi tỉnh dậy.

Thôi Ngọc thu lại bình ngọc, nhìn Phương Thành Lãng, sắc mặt nặng nề lắc đầu: “Thương thế đã ổn định, nhưng đạo căn vỡ nát không thể hồi phục, chỉ còn cách tái lập lại đạo căn.”

Phương Thành Lãng cúi đầu nhìn Ngu Chiêu trong vòng tay mình, đôi mắt nhắm nghiền, lòng đầy hối hận. Rõ ràng biết Quyền Dã là kẻ nóng nảy, hành sự lỗ mãng, rõ ràng vừa mới được Chu Kim Việt nhắc nhở, sao hắn lại không ngăn cản? Hắn cũng là một kẻ có tội! Không, không chỉ hắn, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ tiểu sư muội, đều là tội nhân!

Phương Thành Lãng lặng lẽ ôm Ngu Chiêu, từng bước từng bước đi vào động phủ của nàng. Tô Minh và những người khác không nói lời nào, lặng lẽ đi theo sau. Khi bước vào động phủ, tất cả đều giật mình kinh ngạc. Động phủ của Ngu Chiêu trống trải, chỉ có vài vật dụng cơ bản, lạnh lẽo như một hang động tuyết, hoàn toàn không giống nơi ở của một thiếu nữ.

Phương Thành Lãng không khỏi nhớ đến căn phòng lộng lẫy tinh xảo của Diệp Tụng Tâm, trong mắt hiện lên sự chua xót mạnh mẽ. Thì ra Tiểu Lục của hắn đã sống khổ cực như vậy.

Lần đầu tiên đặt chân vào động phủ của Ngu Chiêu, Tô Minh cũng không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Hắn chưa từng thấy động phủ nào nghèo nàn đến vậy, giống như nơi ở của những tăng nhân khổ hạnh trong Phật môn. Ngu Chiêu sống trong hoàn cảnh này, keo kiệt một chút cũng dễ hiểu.

Lam Tử Du và Thôi Ngọc đều có những cảm xúc riêng. Họ chợt nhận ra rằng mình thực sự không hiểu Ngu Chiêu như họ vẫn nghĩ.

Phương Thành Lãng nhẹ nhàng đặt Ngu Chiêu lên chiếc giường đá của nàng, rồi khẽ vuốt nhẹ mái tóc nàng, trầm giọng nói: “Tiểu sư muội... Thôi bỏ đi, Tứ sư đệ, ngươi ở lại chăm sóc Tiểu Lục, những người còn lại theo ta gặp sư tôn.” Trong giọng nói của hắn như có băng giá, lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Vâng.” Lam Tử Du và những người khác đều biết Đại sư huynh đã nổi giận thực sự, không dám chọc giận thêm, liền đồng thanh đáp lời. Thôi Ngọc ở lại trong động phủ của Ngu Chiêu, trong khi Phương Thành Lãng kéo theo Quyền Dã kiệt sức, cùng với Tô Minh, Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm đi lên đỉnh Độc Nguyệt Phong.

---

Trong động phủ, yên tĩnh đến lạnh người.

Thôi Ngọc ngồi bên cạnh giường, chăm chú nhìn Ngu Chiêu đang say ngủ. Một lúc lâu sau, hắn khẽ cất tiếng: “Tiểu Chiêu không muốn gặp Tứ sư huynh sao?”

Trong động phủ không có tiếng đáp lại.

Ngu Chiêu nằm yên lặng, gương mặt bình thản.

Thôi Ngọc tiếp tục không nhanh không chậm: “Có phải Tứ sư huynh đã làm gì sai khiến Tiểu Chiêu không muốn đối mặt không?”

“Chắc là chuyện ở dược viên lần trước, sư huynh đã trách phạt ngươi, nên ngươi tức giận, đúng không?”

“Tứ sư huynh không phải cố ý trách phạt ngươi, chỉ muốn ngươi ghi nhớ đạo lý cẩn trọng và không được nói dối.”

Trong mắt người ngoài vốn trầm lặng ít nói, nhưng khi đối diện với Ngu Chiêu, Thôi Ngọc lại trở nên kiên nhẫn và sinh động hơn. Tuy nhiên, dù hắn nói bao nhiêu lời, người trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. 

Mọi lời nói cuối cùng cũng hóa thành một tiếng thở dài bất lực.

Ngu Chiêu, người đang giả vờ ngủ, nghe thấy những lời tâm sự của Thôi Ngọc mà vẫn không mảy may lay động, thậm chí còn cảm thấy phiền nhiễu. Những lời này... kiếp trước nàng đã nghe quá đủ rồi.

Dù là Thôi Ngọc, Phương Thành Lãng hay Tô Minh, họ chỉ tin vào những gì họ nhìn thấy, chưa bao giờ lắng nghe lời biện giải của nàng.

Hãy lấy ví dụ như chuyện ở dược viên mà Thôi Ngọc vừa nhắc tới.

Là một đan sư, nhu cầu linh dược của Thôi Ngọc rất lớn, nên hắn đã mở ra một dược viên riêng trên Độc Nguyệt Phong. Dược viên này trồng những loại linh dược không phải quý hiếm nhất, nhưng đều là những loại thường được sử dụng trong luyện đan, và Thôi Ngọc rất coi trọng chúng. Vì linh dược cần được chăm sóc thường xuyên, mà hắn lại thường bế quan luyện đan, nên việc chăm sóc dược viên được giao cho Ngu Chiêu.

Ngu Chiêu dĩ nhiên rất tận tâm, vì muốn chăm sóc linh dược tốt hơn, nàng còn đặc biệt đi học thêm các kiến thức liên quan. Trong suốt nhiều năm, nàng chưa từng để xảy ra sai sót. Nhưng ngay trước ngày Thôi Ngọc bế quan luyện đan, hắn phát hiện một số lượng lớn linh dược trong dược viên có tình trạng xấu, thậm chí một phần đã khô héo chết. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, hắn phát hiện ra rằng nước tưới đã bị nhiễm độc do rễ của một loại linh dược có tên Long Thiệu Hoa. Long Thiệu Hoa có lá và hoa không độc, nhưng rễ lại chứa kịch độc. Và trùng hợp thay, trong dược viên cũng trồng một mảnh nhỏ Long Thiệu Hoa.

Thôi Ngọc liền cho rằng Ngu Chiêu đã sơ ý khi thu hoạch linh dược, để rễ Long Thiệu Hoa trộn lẫn vào nước tưới, rồi gọi nàng tới trách mắng.

Ngu Chiêu kiên quyết phủ nhận. Nàng đã chăm sóc dược viên còn lâu hơn Thôi Ngọc, biết rõ từng đặc tính của các loại linh dược trong đó. Vì vậy, nàng không thể nào mắc phải lỗi sơ đẳng như vậy. Hơn nữa, nàng nhớ rất rõ rằng trong khoảng thời gian đó nàng không hề thu hoạch Long Thiệu Hoa, càng không có chuyện để lại rễ của nó. Đây rõ ràng là có kẻ âm thầm hãm hại, muốn đổ tội lên đầu nàng.

Ngu Chiêu đem những lý lẽ này nói với Thôi Ngọc, nhưng hắn lại cho là nàng đang ngụy biện. Thôi Ngọc khăng khăng rằng những người khác trên Độc Nguyệt Phong sẽ không vào dược viên, càng không làm chuyện hèn hạ như vậy. Ngu Chiêu cạn lời biện hộ, cuối cùng hai người không vui vẻ mà chia tay.

Thực ra, đối với Ngu Chiêu sau khi trọng sinh, chuyện này đã là quá khứ xa vời, nàng cũng không còn để tâm nữa. Bởi nàng đã trải qua những chuyện còn đau lòng và oan ức hơn thế nhiều.

Thôi Ngọc từng nói sẽ coi nàng như thân muội muội, từng chính tay dỗ nàng ngủ, từng dạy nàng nhận biết và trồng thuốc, rồi cũng có một ngày chính tay hắn ép nàng uống một viên đan dược chứa kịch độc. Sau đó, hắn đứng nhìn nàng khóc lóc thảm thiết, nhìn nàng cào rách da thịt, nhìn nàng co giật đau đớn, lạnh lùng buông một câu: "Đây chính là cái giá ngươi phải trả vì đã bắt nạt tiểu sư muội."

Ngu Chiêu làm sao dám tin hắn nữa! Làm sao có thể tin hắn nữa!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments