Chương 36: Ngũ Hành Đạo Tông Có Thể Không Có Chu Kim Viêt
Người dịch : Bạn Quýt
---
"Ngu sư muội..." Lời nói của Chu Kim Viêt còn chưa dứt, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi. Nàng sâu sắc nhìn Ngu Chiêu một cái, rồi quay người lao về phía Sư Tử Xích Diễm, để lại một bóng lưng kiên quyết.
“Lục sư muội, Tiểu sư muội, đợi bọn ta trở về.” Giọng nói của Phương Thành Lãng vẫn ôn hòa như mọi khi. Không ngoái đầu lại, hắn đuổi theo Chu Kim Viêt. Sau đó là Lam Tử Du, Trương Tuấn, Chu Minh...
Ngu Chiêu nhìn từng đồng môn quen thuộc không màng sống chết, lao vào trận chiến sinh tử, lòng ngổn ngang trăm mối. Trong khoảnh khắc này, nàng đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của sự hy sinh từ Chu sư tỷ. Nàng cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Dù là kiếp trước hay kiếp này, tầm nhìn của nàng luôn bị giới hạn trong những tình cảm nhỏ bé, nàng quá coi trọng sư môn, lại coi nhẹ bản thân, có cơ hội sống lại một đời, nàng không nghĩ đến việc đắc đạo thành tiên mà chỉ lo làm sao để kẻ đã phụ nàng phải hối hận. Tình cảm của nàng thật hẹp hòi và ích kỷ.
Ầm! Như một tiếng sấm vang lên trong đầu.
Sự mê man trong mắt Ngu Chiêu lập tức tan biến, đôi mắt trở nên sáng rõ và kiên định. Cùng lúc đó, linh khí trong thiên địa như nhận được lời triệu hoán, ùn ùn kéo đến, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ bao quanh nàng. Linh khí cuồn cuộn chui vào cơ thể nàng, khiến linh lực không ngừng tăng vọt, nhanh chóng phá vỡ bình cảnh Trúc Cơ trung kỳ, đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Hiện tại, ngoài Ngu Chiêu, chỉ còn năm người của Thanh Mộc Môn và Diệp Tụng Tâm ở lại chỗ cũ.
Động tĩnh khi Ngu Chiêu ngộ đạo quá lớn, những người khác muốn phớt lờ cũng không thể. Năm người của Thanh Mộc Môn kinh ngạc đến mức sắp rớt cằm. Trong tình thế nguy hiểm này mà đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông vẫn có thể ngộ đạo và đột phá tại chỗ, đây là thiên phú yêu nghiệt đến mức nào!
Trong mắt Diệp Tụng Tâm tràn đầy đố kỵ, ánh mắt gần như bốc lửa. Lúc này nàng mới nhớ ra, từ rất lâu trước đây, Ngu Chiêu cũng từng là thiên tài được Ngũ Hành Đạo Tông kỳ vọng, tư chất xuất chúng. Nếu không phải Ngu Chiêu quá chú trọng tình cảm, lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh, thì nàng đã không dậm chân tại chỗ suốt nhiều năm.
Trong mắt Diệp Tụng Tâm thoáng qua một tia giận dữ và kinh hoàng. Ngu Chiêu của ngày xưa đã quay trở lại!
Cảm giác ngộ đạo thật kỳ diệu. Ngu Chiêu mất đi quyền kiểm soát cơ thể, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh. Nàng nhìn thấy biểu cảm tinh vi trên mặt Diệp Tụng Tâm, nhìn thấy các sư huynh sư tỷ đang liều mạng chiến đấu với Sư Tử Xích Diễm, nhìn thấy Long Minh cốc đầy xác chết, thậm chí còn nhìn thấy Ngũ Hành Đạo Tông cách đó ngàn dặm trên núi Thanh Sơn.
“Người nào dám dòm ngó Ngũ Hành Đạo Tông!!!”
Ngu Chiêu giật mình, ý thức mờ ảo lập tức trở về cơ thể. Nàng hít một hơi thật sâu, giọng nói vừa rồi nghe rất quen thuộc, dường như là của tông chủ... Vậy nên những gì nàng nhìn thấy không phải ảo giác.
Ngu Chiêu có dự cảm rằng trải nghiệm kỳ lạ vừa rồi sẽ có ảnh hưởng rất sâu sắc đến tương lai của nàng.
Mặc dù cảm thấy tiếc nuối vì bị gián đoạn, Ngu Chiêu vẫn vô cùng mừng rỡ. Nếu không nhờ tông chủ lên tiếng kịp thời, tiếp tục ngộ đạo nữa, Chu sư tỷ và những người khác chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Ngưng tụ linh lực dưới chân, nàng lao đi như một ngôi sao băng, trong chớp mắt đã biến mất trong rừng.
Mộc Dã hoảng hốt. Hướng mà Ngu Chiêu lao đi rõ ràng là nơi đại yêu đang ở. Nàng gấp gáp dậm chân. Với tu vi của Ngu Chiêu hiện giờ mà xông vào đó, chẳng khác gì tự nạp mạng. Nàng thật sự quá liều lĩnh!
Mộc Dã cắn chặt răng, cũng đuổi theo. Không màng nữa, nàng cũng sẽ liều!
“Mộc sư muội!” Bốn người Thanh Mộc Môn kinh hãi, hồn vía như bay mất. Thấy Mộc Dã không hề giảm tốc độ, họ đưa mắt nhìn nhau, do dự không tiến lên.
Diệp Tụng Tâm nhìn thấy phản ứng của bốn người, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc. Đường đường là tu sĩ Kim Đan mà lại tham sống sợ chết như vậy, những kẻ như thế chắc chắn không phải người được thiên đạo chiếu cố.
Với những người không có giá trị lợi dụng, Diệp Tụng Tâm tất nhiên sẽ không phí thời gian giả bộ thân thiện. Nàng ngẩng cao đầu, tự mình rời đi, tìm một nơi bí mật để ẩn náu, chờ đợi kết quả cuối cùng.
...
Long Minh cốc, từng ngập tràn sức sống và cây cối xanh tươi, giờ đã trở thành một vùng đất cháy đen, khói đặc cuồn cuộn bốc lên từ những khe nứt. Ánh lửa như những ngôi sao nhỏ li ti rải rác khắp nơi, nhiệt độ cao khiến không gian vặn vẹo biến dạng.
Chu Kim Viêt đứng trên mặt đất khô cằn, tay trái cầm một cây cung dài màu vàng đậm, tay phải đầy vết đỏ run rẩy không ngừng. Đạo bào vốn thanh thoát của nàng giờ rối bời, dính chặt vào người, còn có dấu vết bị đốt cháy, trông vô cùng thê thảm.
Nàng quét mắt nhìn xung quanh. Tình trạng của những người khác còn tệ hơn nàng. Áo xanh của Phương Thành Lãng, vốn luôn tinh tươm, giờ đây đầy vết máu và bẩn thỉu. Lam Tử Du tránh không kịp, mặt bị lửa xém qua, máu tươi chảy ròng ròng từ vết thương. Một số sư đệ, sư muội đã mất khả năng chiến đấu, đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Trong lòng Chu Kim Viêt nặng trĩu chưa từng có. Họ sắp không cầm cự nổi nữa rồi. Chỉ mới giao chiến với Sư Tử Xích Diễm ba hiệp, họ đã dùng hết các pháp khí, phù lục và ám khí nhưng kết quả chỉ gây được chút vết thương ngoài da cho nó. Giờ đây, linh lực của họ gần như cạn kiệt, đừng nói đến việc ngăn cản đợt tấn công tiếp theo, ngay cả một cơ hội tấn công cũng khó mà thực hiện.
Yêu thú cấp bốn có trí tuệ không hề thua kém con người. Nhận ra nhóm tu sĩ đã cạn kiệt sức lực, nó chủ động tạm dừng tấn công, ánh mắt lạnh lẽo và tàn nhẫn quét qua từng người, dường như đang lựa chọn con mồi ưng ý.
Khi bị Sư Tử Xích Diễm nhìn chằm chằm, mọi người đều cứng đờ, vô thức nín thở, bóng tối của tử thần bao trùm lên tất cả.
Dưới áp lực khổng lồ, có người không kìm được bật ra tiếng nức nở khẽ khàng.
Chính tiếng động nhỏ ấy đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của Sư Tử Xích Diễm. Nó tập trung ánh mắt vào người đệ tử phát ra âm thanh, nhe răng cười, ánh mắt lóe lên sự tàn bạo và hưng phấn.
Không xong rồi!
Chu Kim Viêt mắt mở lớn, sự hoang mang và sợ hãi trong lòng cuối cùng biến thành dũng khí vô tận.
“Phương Thành Lãng, Lam Tử Du, các ngươi dẫn mọi người rời đi, việc còn lại để ta lo!” Giọng của Chu Kim Viêt vang lên theo từng cơn gió mạnh, truyền vào tai từng đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông có mặt.
“Không! Đại sư tỷ! Ta không đi!” Trương Tuấn bật khóc. Ai cũng biết nếu Chu Kim Viêt ở lại, điều đó đồng nghĩa với việc nàng chuẩn bị lấy mạng mình để mở đường sống cho mọi người.
“Ta là đội trưởng! Đây là mệnh lệnh!” Chu Kim Viêt lạnh giọng, “Ngũ Hành Đạo Tông có thể không có Chu Kim Viêt, nhưng không thể không có các ngươi! Dù không nghĩ cho bản thân, các ngươi cũng phải nghĩ cho tông môn! Bây giờ! Lập tức! Rời đi!”
Một mạng người và hai mươi mạng người, nhẹ hay nặng, Chu Kim Viêt không cần nghĩ cũng có thể đưa ra câu trả lời.
“Đi thôi!”
“Chúng ta... đi!”
Người nói là Phương Thành Lãng. Có Chu Kim Viêt, hắn với tư cách là đội phó gần như không có chút cảm giác tồn tại. Nhưng vào lúc này, hắn buộc phải đứng ra quyết định, cho dù khi quay về tông môn, hắn sẽ đối mặt với vô số lời chỉ trích và sự khinh bỉ. Trách nhiệm vẫn còn đây, hắn không thể trốn tránh.
0 comments