Chương 56: Cách cảm ơn đơn giản, không khoa trương
Người dịch: Lia Wang
Beta: Quýt
—
Tu La giống như bông hoa lụi tàn, nhanh chóng mất đi sức sống, khiến Hầu trưởng lão ở bên cạnh rất lo lắng. Tu La là là người mà ông kỳ vọng nhất trong số các đệ tử nội môn. Ông cố ý chọn Tu La để làm giảm nhuệ khí của Ngu Chiêu, đồng thời cũng muốn giúp Tu La nổi danh và tăng cơ hội trở thành đệ tử chân truyền của nàng ta.
Chỉ là mọi chuyện không phát triển như ông mong đợi. Nếu Tu La mất đi tinh thần chiến đấu và trái tim Đạo giáo của ông suy sụp vì điều này, thế thì ông sẽ trở thành tội nhân ngàn đời rồi. Không được không được!Hầu trưởng lão lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, thật không biết phải làm sao.
Ngu Chiêu bước về trước, tiến đến trước mặt Tu La.
“ Ngươi không phải muốn trở thành đệ tử chính thức sao, nhanh như thế đã từ bỏ rồi à?”
Tu La cúi đầu, không nói gì. Ngu Chiêu khuôn mặt bình tĩnh, thản nhiên, nhưng trong lòng lại đập loạn. Nàng không phải thật sự đã đánh người quá mạnh tay đâu nhỉ? Nàng không muốn phá nát lòng tự tin của Tu La, mà chỉ muốn kiểm tra tác dụng của huyễn thuật một chút thôi.
“ Ngươi có biết Tô Minh không"
Ngu Chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi. Tai của Tu La giật giật. Tô Minh? Tất nhiên là nàng ta biết. Đệ tử thứ ba của Thanh Diễn chân nhân. Tiền bạc rủng rỉnh, tiêu tiền như nước, là ông lớn của Ngũ Hành phường. Ngu Chiêu đột nhiên nhắc tới hắn ta làm gì?
“ Tô Minh cũng từng rơi vào trong huyễn thuật của ta, còn cùng với khúc gỗ nói chuyện rất lâu.”
Ngu Chiêu trước giờ chưa từng nghĩ qua việc bảo vệ danh tiếng cho Tô Minh, nàng đã rộng lượng khi không đổ thêm dầu vào lửa.
“ Ngươi thử nghĩ xem, không ai trong số các ngươi có thể phá vỡ huyễn thuật của ta, điều đó có nghĩa là sức mạnh của các ngươi là ngang bằng nhau, nếu như hắn có thể trở thành đệ tử thân truyền, thì ngươi cũng phải tin rằng ngươi nhất định có thể làm được.”
“ Hả?”
Phương pháp an ủi khéo léo của Ngu Chiêu đã thành công thu hút được Tu La.
Nàng ta cảm thấy lời Ngu Chiêu nói có lý, nhưng cũng cảm thấy dường như có gì đó không đúng. Nàng ta ngước đôi mắt lấp lánh nước lên nhìn về hướng Hầu trưởng lão như thể đang cầu cứu.
Hầu trưởng lão có thể làm gì? Ông cũng đang gặp rắc rối. Ông không thể ở trước mặt nhiều đệ tử như vậy mà thừa nhận rằng Tu La và Tô Minh có sức mạnh như nhau. Như vậy chẳng phải là đang tát vào mặt Thanh Diễn chân nhân sao?
Ông phát ra một âm thanh mơ hồ rồi lại gật đầu, trông có vẻ là thừa nhận rồi nhưng thực ra là không nói gì. Nhưng Tu La không nghĩ nhiều vậy, bây giờ nàng ta cần phải nhanh chóng khôi phục lại lòng tự tin của mình.
Sau khi thấy Hầu trưởng ông thừa nhận lời nói của Ngu Chiêu, nàng ta đã lấy lại tinh thần.Thì ra nàng ta cũng không tệ đến vậy. Nàng hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào Ngu Chiêu.
“ Cảm ơn ngươi.”
Sự xuất hiện của Ngu Chiêu đã kéo nàng ta ra khỏi trạng thái kiêu ngạo của mình. Nàng ta nhận ra rõ ràng rằng giữa nàng ta và đệ tử thực lực chính thức kia vẫn còn một khoảng cách rất lớn. Nhưng Ngu Chiêu cũng đã mang đến cho nàng ta niềm hy vọng mới. Chỉ cần nàng nỗ lực tu luyện, một ngày nào đó nàng cũng sẽ trở thành đệ tử thân truyền. Một đệ tử chính thức mạnh hơn cả Tô Minh.
Ngu Chiêu nhếch môi cười,
“ Đừng khách sáo, nhưng nếu ngươi nhất quyết muốn cảm ơn ta thì cứ cho ta cái tiểu viện này đi.”
Mãi đến lúc này Ngu Chiêu mới nói rõ mục đích tới đây.
Tu La: …?
Các đệ tử nội môn nghe vậy đều bối rối: …?
Chủ đề thay đổi quá nhanh và họ không thể theo kịp được. Ngu Chiêu mỉm cười lịch sự. Tu La phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc: " Đương nhiên không vấn đề, tôi lập tức dọn đi ngay."
Chuyện mất mặt như vậy, Tu La không muốn lại trải qua lần thứ hai. Chỉ cần đó là điều Ngu Chiêu muốn, cứ giao hết cho nàng ấy là được!
“ Nếu như chỗ ở của ngươi đã được sắp xếp xong, vậy ta đi đây, ngươi cứ ở lại thích nghi dần đi.”
Hầu trưởng lão cảm thấy quá mệt mỏi. Ông không muốn nhìn thấy Ngu Chiêu nữa. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân Tôn chủ không cho Ngu Chiêu lên tới Chủ Phong sao? Phải chăng nàng ấy quá phiền phức rồi không ?
"Cung tiễn Hầu Trưởng lão."
Khi tất cả các đệ tử cúi chào, Hầu trưởng lão vẫy tay áo, bước đi nhẹ nhàng như một áng mây trôi.
Tu La quay trở lại tiểu viện, nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào túi đựng đồ, vừa lưu luyến, miễn cưỡng liếc nhìn căn phòng rồi bước ra khỏi tiểu viện. Nàng nói với Ngu Chiêu đang đứng ở cửa: “ Từ nay về sau, nó thuộc về ngươi.”
Tu La trông có vẻ cô đơn, đầu cúi gằm xuống, giống như một chú chó nhỏ lang thang không có nhà để về. Ngu Chiêu liền cảm thấy có chút xấu hổ rồi. Nàng ngập ngừng đưa ra lời mời: “Ngươi có muốn ở lại uống một tách trà không?”
Tu La: ...Không cần đâu. Nàng ta hít một hơi dài rồi nói: "Để sau hãy nói đi. Ta cũng phải đi tìm chỗ ở của mình."
Ngu Chiêu nghe được trong những lời cuối cùng của nàng ta có chút hờn giận. Ngu Chiêu đột nhiên hiểu ra. Nàng thương xót liếc nhìn các đệ tử nội môn vẫn đang tụ tập bên ngoài xem cuộc vui, vừa gật đầu với Tu La và bước vào tiểu viện, quay người và đóng cổng lại.
Vào khoảnh khắc này, khi tách rời khỏi thế giới hối hả ồn ào bên ngoài kia, bên tai Ngu Chiêu bỗng nhiên yên tĩnh. Đầu tiên Ngu Chiêu đi vòng quanh gốc cây cổ thụ ở bên canh, nơi mà khiến nàng thích thú nhất. Đứng dưới bóng cây cổ thụ, một cơn gió mát phả vào mặt nàng. Ngu Chiêu hài lòng đến nỗi nàng men theo bờ rào đi vòng qua lần nữa rồi mới vào phòng. Trong sân có ba phòng, gian giữa là chính điện, chếch về bên phải là tịnh thất, xéo xéo bên trái là phòng ngủ. Cấu trúc và kích thước của mỗi phòng gần như giống nhau.
Sau khi Ngu Chiêu hiểu được cấu trúc của các căn phòng liền để lại dấu ấn thần thức của mình trên hòn đá cấm để quản lý tiểu viện. Lập tức, từng ngọn cây bụi cỏ trong tiểu viện đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Sau khi Ngu Chiêu giành được quyền kiểm soát tiểu viện, việc đầu tiên chính là tiến vào tịnh thất, sau đó kích hoạt cấm chế trong tĩnh thất. Sau khi cảm nhận được tịnh thất được bao bọc bởi một kết giới vô hình, Ngu Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong tay áo ra túi đựng đồ mà Tôn chủ đưa cho mình.
Một tia thần thức lặng lẽ xuyên vào trong túi. Tuy Ngu Chiêu đoán được phần thưởng Tễ Nguyên Tông chủ cho nàng không phải là con số nhỏ, nhưng khi nhìn thấy núi linh thạch chất đống trong túi, lệ trong khóe mắt vẫn không ngăn được mà lặng lẽ tuôn rơi. Chu sư tỷ, từ nay về sau, tỷ sẽ là sư tỷ duy nhất của muội!
Không thể không nói, cách khen thưởng của Tễ Nguyên Tông chủ thực sự rất đơn giản, không hề khoa trương. Cả túi ngoài linh thạch ra, vẫn là linh thạch. Ngu Chiêu kìm nén sự phấn khích của người nghèo khi trở nên giàu có, và mang hết linh thạch trong túi ra kiểm kê một lượt. Một con số khổng lồ khiến Ngu Chiêu vui đến nỗi mất cả phương hướng.
Có khoản linh thạch này, nàng rất nhanh có thể thu thập đủ vật liệu cần thiết để luyện chế ra pháp khí bản mệnh. Sau đó, lại thu thập một ít linh dược và luyện chế một lò đan dược, nàng liền có thể thử đột phá đến cảnh giới Kim đan.
Ngu Chiêu đặt túi đựng đồ xuống không khỏi thở dài, vận may của nàng dường như đã tăng lên sau khi rời khỏi Độc Nguyệt Phong. Quả nhiên, Độc Nguyệt Phong tương khắc với nàng. Những ngày tươi đẹp của nàng vẫn còn ở phía trước. Nghĩ đến đây, dã tâm của Ngu Chiêu đã lên đến đỉnh điểm. Nàng thầm niệm Thanh Tâm Quyết hai lần, sau khi cảm xúc lắng xuống, nàng nhắm mắt lại, hít vào linh khí.
Đợi sau khi tu vi hoàn toàn ổn định, đã đến lúc nàng phải bắt đầu rèn luyện trở lại. Thời gian không chờ đợi ai cả.
...
Bên ngoài viện, Tu La và một nhóm lớn đệ tử nội môn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Các đệ tử nội môn vừa rồi còn cười rạng rỡ biết bao, bây giờ liền khóc thật khó coi làm sao.
“Tu La sư tỷ, chúng ta sai rồi.”
“ Đúng, đúng, đúng, chúng ta không nên ở lại đây, chúng ta đi thôi, chúng ta đi thôi."
"Tu La sư tỷ, đừng đánh muội, muội sẵn sàng nhường chỗ ở cho tỷ!"
"..."
Có người xin lỗi, có người rên rỉ, còn có người khóc lóc thảm thiết.
"Im lặng!"
Ánh mắt sắc bén của Tu La quét qua người bọn họ. Mọi người lập tức im lặng. Tu La lại nhìn về phía một chàng trai trẻ có mái tóc dài và đôi mắt đào hoa ở phía trước đám đông, cười toe toét.
"Phong Khởi Vân, lãnh địa của ngươi, ta muốn nó!"
0 comments