Chương 66: Ma Vương cờ bạc có tài
Người dịch: Lia Wang
Beta: Bạn Quýt
—
Ngu Chiêu tình cờ được Thanh Diễn Chân nhân phát hiện vào năm sáu tuổi. Nàng được đưa trở về Ngũ Hành Đạo Tông và từ đó nàng cắt đứt mọi ràng buộc của thế gian và bước vào con đường tìm kiếm sự bất tử. Trước đó, nàng là một người ăn xin vô danh ở một thị trấn biên giới nhỏ, cuộc sống hàng ngày của nàng là ăn xin trên đường phố cùng một nhóm người ăn xin đói khát. Thỉnh thoảng nếu may mắn có thể ăn một bữa no nê, vận may không tốt thì sẽ bị đói suốt mấy ngày liên tiếp.
Điều mà Ngu Chiêu nhớ nhất là từng vô tình gặp được một cô bé cùng tuổi khi nàng ấy đang đi ăn xin. Đối phương ăn mặc gấm vóc lụa là, ra vào có tôi tớ và bà vú vây quanh. Trên mũi giày được trang trí bằng Đông Châu lấp lánh. Đồ ngọt tiện tay vứt đi là món ngon mà Ngu Chiêu sáu tuổi chưa bao giờ tưởng tượng qua.
Ngu Chiêu giờ đây đã không còn có thể nhớ lại hương vị của bánh ngọt nữa, nhưng điều cô có thể chắc chắn rằng đó là một điểm sáng hiếm hoi trong cuộc sống u tối.
"Bánh ngọt nóng hổi mới ra lò~ vừa thơm vừa ngọt ~"
Tiếng rao hàng kéo dài lảnh lót cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngu Chiêu. Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã đi đến cửa một tiệm bánh ngọt mà không hề hay biết. Nhân viên tiệm bánh ngọt là một thanh niên mặt mày lanh lợi. Thấy Ngu Chiêu dừng lại ở cửa, anh ta không khỏi càng hăng hái rao hàng hơn. Ngu Chiêu cảm thấy mùi vị ngọt ngào tràn ngập ở khoang mũi, trong lòng khẽ động, bước tới.
"Quý Khách, đều là bánh ngọt mới ra lò, còn nóng hôi hổi. Ngài có muốn tới ăn một miếng, nếm thử mùi vị không? Ăn ngon ngài lại tới."
Chàng nhân viên mỉm cười thân thiện.
"Mỗi loại thử một miếng."
Ngu Chiêu ngắm nhìn những chiếc bánh ngọt rực rỡ đủ loại, đột nhiên nảy sinh ra mong muốn tìm hương vị của chiếc bánh ngọt từng ăn hồi đó.
"Được!"
Chàng nhân viên vui mừng, sau đó nhanh chóng lấy hết bánh ngọt trong cửa hàng, tất cả đều gói một phần cho Ngu Chiêu, và nhanh chóng báo giá:
"Tổng cộng 72 hạt linh châu."
Những hạt linh châu được sử dụng trong nhân gian thực ra cũng là một loại linh thạch. Một viên linh thạch hạ phẩm có thể chia thành gần vạn hạt linh châu. Điều này không đòi hỏi hao phí quá nhiều linh lực, và ngay cả một đệ tử luyện khí mới nhập môn cũng có thể đem linh thạch hóa thành nhiều mảnh.
Ngu Chiêu trực tiếp đem một viên linh thạch trong vòng tay trữ vật biến thành linh châu, sau đó lấy ra 72 hạt và đưa cho người nhân viên. Giữa các hạt linh châu cũng được phân biệt bởi vẻ ngoài. Mặc dù giá trị sẽ không có sự thay đổi quá lớn, nhưng vẻ ngoài của những hạt linh châu càng đẹp thì chúng càng được ưa chuộng.
Những hạt linh châu mà Ngu Chiêu lấy ra kích thước đầy đặn, tròn trịa lại vô cùng sáng bóng, càng là vẻ ngoài đẹp hiếm khi nhìn thấy. Chàng nhân viên rất vui mừng liên tục cảm ơn. Ngu Chiêu mang theo những chiếc bánh đã gói ghém xong, nghĩ ngợi, rồi bước vào một quán cơm bên cạnh tiệm bánh ngọt.
Lúc này chưa đến giờ ăn, nhưng trong quán vẫn có không ít khách ngồi nói chuyện trên trời dưới đất. Trên mỗi bàn đều có một ấm trà cùng ba, bốn món ăn nhẹ với hương vị không giống nhau. Khi Ngu Chiêu bước vào quán cơm, ánh mắt mọi người đều đổ dồn qua. Thị trấn này không lớn, những người dân sống ở đây, cho dù không quen biết nhau, thỉnh thoảng nhìn thấy nhau cũng có thể trông hòa hợp quen mắt.
Vừa nhìn thấy Ngu Chiêu, họ đã biết nàng không phải là người bản địa. Lại thấy nàng mang theo vài túi bánh bước vào, có thực khách nhiệt tình đã hét lớn gọi nhân viên phục vụ của quán ra đón khách.
Nhân viên phục vụ của quán đang đun sôi nước ở sân sau, nghe được tiếng gọi liền lập tức chạy ra và chào hỏi nồng nhiệt. Ngu Chiêu ngồi xuống một chiếc bàn trống.
Ngu Chiêu dựa theo đề xuất của hắn đã gọi hai món đặc trưng nhất của quán, còn gọi một bình rượu gạo tự ủ. Trong lúc chờ đồ ăn được bưng ra, Ngu Chiêu đã mở những chiếc bánh ngọt mới được gói lại ra. Tức thì, một luồng hơi nóng hòa lẫn với mùi bánh thơm phả vào mặt.
Nàng dùng đũa gắp lên một miếng bánh ngọt hình hoa, nhẹ nhàng cắn xuống một miếng. Hương hoa nồng nàn đọng lại trên đầu lưỡi. Sau khi ăn hết miếng bánh ngọt, Ngu Chiêu đặt đũa xuống. Mùi vị không tệ, chỉ là không phải hương vị nàng mong đợi.
Lúc này, người nhân viên của quán đã bưng hai món đặc trưng ra tới.
Nhìn thấy những chiếc bánh ngọt được mở ra ở trên bàn, hắn ta mỉm cười nói:
"Tiệm bánh ngọt sát bên là cửa hiệu lâu đời đã mở được mấy chục năm rồi. Ai đã từng ăn qua một lần đều không nói gì ngoài khen ngợi. Ngài thấy đấy, quán cơm chúng tôi cũng dùng bánh ngọt của nhà huynh ấy để chiêu đãi khách".
Nói xong, hắn ta đặt hai món ăn lên bàn, sau đó lại quay người lấy một bình rượu gạo từ trong quầy ra:
"Quý khách, đồ ăn của ngài đã đủ, mời thong thả dùng".
Ngu Chiêu lại cầm đũa lên, nếm thử hai món ăn nàng gọi. Công bằng mà nói, tay nghề nấu nướng của đầu bếp quán cơm cũng tầm thường, món ăn được làm ra còn không ngon bằng hương vị của tiệm bánh ngọt bên cạnh. Chẳng trách chủ nhà hàng biết chọn dùng bánh của tiệm bánh ngọt để thu hút khách hàng. Ngược lại thì bình rượu gạo nhỏ đó lại có hương vị đậm đà, êm dịu và còn có một loại hương vị độc đáo khác.
Thế nên, Ngu Chiêu chính là vừa uống một ngụm rượu gạo, vừa ăn một miếng bánh, dường như không có sự khác biệt với khách ở các bàn khác. Khách của quán ăn nhỏ cũng chỉ nhìn nàng hai lần khi nàng mới đến, nhưng khi sự tò mò qua đi cũng liền không còn chú ý đến nàng nữa và bắt đầu bàn tán về những chuyện mới xảy ra gần đây trong thị trấn.
“Đứng lại, đừng chạy!"
"Vương Đại Sơn, thằng nhóc ngươi còn chạy, đợi lát nữa ta nhất định đánh gãy hai chân ngươi!"
"Đuổi theo! Nhanh đuổi theo!"
"..."
Tiếng ồn ào vang lên đột ngột trên phố đã gây sự chú ý cho mọi người. Ngu Chiêu đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài , thì vừa hay nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt hoảng loạn chạy như điên trên phố. Mà phía sau hắn là mười mấy người đàn ông thân hình lực lưỡng, trong tay cầm gậy và những thứ tương đương khác, đuổi theo và chửi bới giận dữ.
"Ái chà! Là Vương Hữu Tài, đây là hắn ta lại đi đánh bạc rồi à?"
"Nhà họ Vương coi như là triệt để phá sản rồi."
"Nếu Vương viên ngoại biết hầu hết tài sản gia đình mà ông đã vất vả để dành dụm đều bị đứa con cháu chẳng ra gì này thua sạch rồi, cũng không biết liệu có tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài không."
"Vương viên ngoại là một người tốt đấy, đáng tiếc đời sau thật đáng thất vọng."
"..."
Một nhóm thực khách đang xem náo nhiệt lời qua tiếng lại liền đem toàn bộ tường tận về Vương Hữu Tài vạch trần ra.
"A!"
Vương Hữu Tài bị một nhóm côn đồ dữ dội và hung tợn đuổi theo đòi giết, tinh thần căng thẳng cao độ. Không chú ý, thế mà lại chân trái vấp phải chân phải, đã tự mình làm mình vấp ngã. Mà công phu ngã nhào của hắn ta, khiến tất cả những tên côn đồ phía sau đều đã đuổi kịp. Người đàn ông cao lớn cường tráng dẫn đầu giẫm một bàn chân lên lưng Vương Hữu Tài, đã đẩy Vương Hữu Tài ngã xuống đất khi hắn ta đang chuẩn bị bò dậy.
Vương Hữu Tài hét lên đau đớn. Người đàn ông cao lớn lực lưỡng cười lạnh:
"Chạy đi! Ngươi chạy nữa đi! Mắc nợ sòng bạc chúng ta nhiều linh châu như vậy, còn muốn trốn tránh quỵt nợ. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Trả tiền đi!"
Khuôn mặt Vương Hữu Tài đầy nước mắt nước mũi:
"Tam gia! Tam gia! Gia hạn cho ta thêm chút thời gian nữa đi! Ta là thật sự đã không còn tiền! Đợi ta có tiền rồi, lập tức liền trả tiền cho sòng bạc... A! Đừng có giẫm lên người ta nữa! giẫm chết người rồi!"
Tam gia cúi người, chống tay lên chân Vương Hữu Tài:
"Vương Hữu Tài, ở đây ta có cách giúp ngươi trả nợ, ngươi có sẵn lòng nghe không?"
Vương Hữu Tài gật đầu liên tục như gà mổ thóc. "Thật ra cũng rất đơn giản. Ngươi xem, ngươi nợ sòng bạc chúng ta nhiều tiền như vậy, đây đều là tiền xương máu của ta và huynh đệ ta kiếm được. Chi bằng như này, ngươi để cho bao nhiêu huynh đệ ở đây từng người từng người giẫm lên một chân, đợi chúng ta giẫm lên thỏa thích rồi, ngươi liền có thể không cần trả lại số tiền nợ nữa. Không phải là quá hời sao?"
0 comments