Chương 67: Cầu tiên nhân cứu ta
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
Vượng Hữu Tài sắc mặt tái nhợt. Hắn vừa mới bị Tam gia giẫm lên thôi đã có cảm giác các bộ phận trong cơ thể muốn đảo lộn vị trí rồi. Nếu còn người khác nhúng tay vào nữa, hắn nhất định sẽ chết. Hắn đau đớn kêu lên:” Tam Gia! Đừng, Đừng giẫm lên tiểu nhân! Đừng giẫm lên tiểu nhân! Tiểu nhân chưa muốn chết! Xin Ngài hãy tha mạng cho!”
Hầu hết người dân trong thị trấn nhỏ này đều sống ở đây qua nhiều thế hệ nên chắc chắn họ có quan hệ họ hàng với nhau. Có vị khách trong khách điếm không đành lòng nhìn cảnh tượng nên đã lớn tiếng hô:” Phùng Tam gia, mong ngài khoan dung độ lượng cho Vương Hữu Tài thêm chút thời gian!”
Cha của Vương Hữu Tài là Vương viên ngoại, là một phú hào nổi tiếng ở đây. Ông là một người hào phòng, hàng năm luôn đóng góp rất nhiều vào việc sửa cầu trải đường. Người dân ở đây ai cũng nhớ ơn đóng góp của ông nên ngay khi thấy có người mở lời lên tiếng thay cho Vượng Hữu Tài, họ cũng nhao nhao đưa lời khuyên giải. “ Phùng Tam gia, dù sao Vương viên ngoại cũng đã có nhiều đóng góp cho trấn ta. Ngài xem, con đường phía trước nhà ngài cũng là do Vương viên ngoại bỏ tiền ra. Không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, ngài hãy tha cho Vương Hữu Tài một lần”.
"Đúng vậy, trong chiếc thuyền gãy vẫn còn ba cân đinh. Mặc dù nhà họ Vương đã bị phá sản nhưng trong nhà có thể còn có một số vật dụng có giá trị. Nếu cho Vương Hữu Tài một thời gian để thu thập chúng, có lẽ có thể trả được tiền."
"Phùng tam gia, Vương Hữu Tài bây giờ không có tiền, có giẫm chết hắn cũng không lấy được tiền!"
“Tốt hơn hết là hãy ngồi xuống, nói chuyện vui vẻ với nhau rồi đưa ra giải pháp ổn thỏa.”
"..."
Vương Hữu Tài nghe thấy mọi người thay hắn nói chuyện, trong mắt hiện lên tia hy vọng. Nhưng ngay sau đó, lời nói của Phùng Tam gia đã đánh tan hy vọng của hắn: “ Các người đều câm miệng hết cho lão tử! Tiền cũng không phải là hắn thiếu nợ mấy người, bày đặt đứng đây giả làm người tốt!”
“ Nếu mấy người thật lòng muốn giúp hắn ta, có thể thay hắn trả tiền. Không nhiều! Vỏn vẹn có năm trăm viên linh châu, các người đông như vậy thì mỗi người góp một ít hẳn sẽ đủ.”
Cả đám người mới vừa sắm vai người tốt đã vội ngậm miệng. Họ quả thật có thể thu thập đủ năm trăm viên linh châu nhưng cả chính họ cũng không tin tưởng Vương Hữu Tài có thể trả lại. Suy cho cùng, lời nói từ một kẻ cờ bạc là không đáng tin cậy. Hơn nữa, hắn còn là một kẻ cờ bạc tồi, dám lấy tiền thuốc men của mẹ hắn đi đánh bạc hết, nên lời nói của hắn càng không thể tin. Nếu giao số tiền này cũng giống như bố thí cho chó hoang mèo dại, một đi không có hoàn lại. Gia đình của họ cũng không phải giàu có gì nên đương nhiên sẽ không đưa ra.
“Xùy” Phùng Tam gia khinh thường cười lạnh một tiếng. Những người này, bề ngoài thì nói lời hay ý đẹp, nhưng nếu cho họ đóng góp gì thì lại ru rú một góc, hận không thể biến mất khỏi đây. Ngày Vương viên ngoại còn trả tiền xây dựng đường trong trấn, dù sao hắn cũng mang con gà mái duy nhất sang nhà viên ngoại tặng. Còn bọn họ đã làm gì? Nếu Vương viên ngoại còn sống, ngay cả ông chủ sòng bạc cũng sẽ chừa lại một phần thể diện.
Giờ đây, Vương viên ngoại đã đi, ai còn quan tâm đến Vương Hữu Tài là ai. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Vương Hữu Tài sống chẳng ra làm sao.
“Vương Hữu Vi, ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi có định trả tiền không?”
Vương Hữu Tài khóc lóc nói: “ Ta trả, ta sẽ trả!”
Vương Hữu Tài bất chợt không nói lên lời rằng “tiền ở đâu”. Hắn đã bán hết tài sản nhà họ Vương rồi, trên người đến tiền lo bữa cơm cũng không có.
Phùng Tam gia xua tay:” Không có tiền trả thì lấy mạng thế vào vậy.” Vừa nói xong, có hai người đàn ông lực lưỡng của hắn lập tức bước tới, mỗi người một bên nắm chặt lấy cánh tay Vương Hữu Tài. Vương Hữu Tài sợ hãi đến nỗi chân tay run lẩy bẩy, hắn hướng mắt về phía quán ăn cầu cứu mọi người. Các thực khách tránh né ánh mắt hắn hoặc nhìn hắn với ánh mắt đầy thương hại.
Ngay khi Vương Hữu Tài đang tuyệt vọng, hắn chợt nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi bên cửa sổ. Đôi mắt hắn mở to, khóe miệng không kiếm chế được mà run rẩy. Phùng Tam gia cho rằng hắn đã bị kinh hách quá độ, nên cũng không để ý nhiều. Ngay lúc hắn đang định vào sòng bạc thì Vương Hữu Tài đột nhiên hưng phấn hét lên:”Chờ một chút, chờ một chút!”
Phùng Tam gia cay mày:”Ngươi lại định náo loạn cái gì?”
“Phùng Tam gia, tiểu nhân đã có biện pháp trả tiền cho ngài rồi.”
“Biện pháp gi?”
“Xin ngài mau kêu người thả tiểu nhân ra, tiểu nhân đi cầu một người, nàng ấy nhất định sẽ giúp tiểu nhân trả tiền.”
Vương Hữu Tài nắm chặt tay, biểu cảm trên mặt đầy phấn khởi. Nhìn thấy hắn không giống như đang trì hoãn thời gian, Phùng Tam gia liền nháy mắt cho hai tên đang nắm chặt tay hắn. “Nếu ngươi có lá gan bỏ chạy, ta liền không cho ngươi thấy mặt trời ngày mai.”
Vương Hữu tài nói với vẻ không còn hoảng loạn, sợ hãi:”Ta sẽ không chạy, chắc chắn”.
Vừa buông tay, hắn liền nhanh chóng chỉnh lại trang phục, phủi đi bụi bặm trên người. Mọi người nhìn hành động của hắn thì không khỏi sửng sốt, không biết Vương Hữu Tài định làm gì.
Sau khi nhìn lại bản thân một lượt, Vương Hữu Tài liền sải bước đến quán ăn. Hai gã tay chân của Phùng Tam gia định lên muốn bắt lại thì được Phùng tam gia giơ tay ngắn cản:”Để xem coi hắn định làm gì.” Ngu Chiêu vừa mới uống xong chén rượu gạo cuối cùng, Vương Hữu Tài đã quỳ phịch xuống đất ngoài cửa sổ:”Cầu xin tiên nhân cứu tiểu nhân.”
Mọi người nhìn hành động, lời nói của hắn vừa rồi với vẻ mặt khó tin. Mặc dù họ chưa bao giờ được tận mắt thấy tiên nhân, những lời đồn về tiên nhân thì nhiều không kể hết. Nghe đồn họ có nhiều quyền năng, có khả năng dời núi lấp biển, hô mưa gọi gió, ngày đi ngàn dặm. Nghe nói, lý do vì sao mà đất nước của họ lúc nào cũng mưa thuận gió hòa, chính là bởi vì có quốc sư phù hộ, mà quốc sư chính là tiên nhân.
Nữ tử ngoại quốc xa lạ đó cũng là tiên nhân sao? Rất nhiều người trong mắt đều có nghi hoặc. Ai cũng cho rằng tiên nhân bộ dạng đầy tiên khí, không nhiễm khói lửa nhân gian, khí thế phải cao cao tại thượng, nếu không sao có thể ở trần thế ngồi trong quán uống rượu, ăn điểm tâm?
Ngu Chiêu nhìn thẳng vào Vương Hữu Tài. Trong cơ thể hắn không có một tia linh lực dao động, cơ thể không có linh căn để tu luyện. Vậy làm sao hắn có thể nhìn ra thân phận tu chân giả của nàng?
“ Tiên nhân, gia đình của tiểu nhân cùng với tổ tiên của Ngài hơi có nguồn gốc, thỉnh xin tiên nhân hãy cứu tiểu nhân, tiểu nhân sẽ nói rõ sự thật.”
Vương Hữu Tài nói xong, hướng về phía Ngu Chiêu dập đầu một cái. Hắn không chắc chắn liệu Ngu Chiêu có sẵn lòng cứu hắn hay không, nhưng đây là cơ hội duy nhất của hắn. Mắt Ngu Chiêu hơi nheo lại. Trong lời nói của Vương Hữu Tài có tiết lộ tin tức quan trọng. Hắn có thể nhìn ra thân phận của Ngu Chiêu không phải nhờ năng lực của hắn mà nhờ tổ tiên của Ngu Chiêu. Ngu Chiêu lớn lên đến nay là một cô nhi không cha không mẹ, Vương Hữu Tài làm sao biết được? Nàng không ngờ mình đến địa phương này lại có thể biết được manh mối về xuất thân của mình.
“Ngẩng đầu lên”
Vương Hữu Tài run rẩy ngẩng đầu. Ngu Chiêu ném túi tiền về phía ngực hắn. Vương Hữu Tài cầm lấy túi tiền liền nhanh chóng mở ra xem. Trên mắt hắn lộ vẻ cảm kích:”Đa tạ tiên nhân.”
Hắn từ trên mặt đất bò dậy, chạy đến trước mặt Phùng tam gia đưa túi tiền cho hắn, sau đó không đợi hắn trả lời đã vội chạy về phía Ngu Chiêu. Phùng Tam gia mở túi tiền ra kiểm tra với vẻ mặt đầy nghi ngờ, sau đó hắn bị lóa mắt bởi những linh châu sáng long lanh. Hắn kinh hãi nhìn về phía Ngu Chiêu
”Người này, con mẹ nó thật sự đúng là tiên nhân!”
0 comments