Chương 31: Nhóm Bảy Người Xui Xẻo
Người dịch : Bạn Quýt
—
"Chát!" Tiếng tát vang lên rõ ràng trên bãi cỏ, không gian lập tức trở nên yên lặng. Trương Tuấn rũ rũ bàn tay có chút tê dại, rồi tỏ vẻ chán ghét mà tặc lưỡi. Da mặt của tên này đúng là dày thật.
Phải đến khi cảm giác nóng rát từ má truyền đến, người đàn ông mới phản ứng lại rằng mình không những không tát được người khác, mà còn bị đối phương tát lại. Sự phẫn nộ, xấu hổ, căm hận liên tục xuất hiện trong ánh mắt hắn, cuối cùng hóa thành một nỗi sợ hãi sâu sắc. Trong giới tu chân, kẻ ngu ngốc thì sống không lâu.
Cái tát của Trương Tuấn tuy ra tay sau nhưng đến trước, khoảng cách về tu vi giữa hai người rõ ràng như nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu Trương Tuấn tàn nhẫn hơn chút nữa, đầu của tên kia đã sớm lìa khỏi cổ, chết không kịp ngáp. Và vào lúc này, người đứng ra dàn xếp hậu quả cũng xuất hiện.
"Khôi Tử, mau xin lỗi ba vị tiền bối đi!" Từ trong đám người đồng bọn của hắn, một gã đàn ông có diện mạo âm nhu đứng ra, lớn tiếng quát mắng.
Người đàn ông được gọi là Khôi Tử lập tức che lấy má đang sưng đỏ, cúi đầu nói với giọng điệu thấp hèn: "Xin lỗi, ta không nên mắt chó coi thường người, quấy rầy các vị tiền bối, ta đáng chết."
Trương Tuấn cạn lời. Đối phương đã nhận sai với thái độ tốt như vậy, chẳng lẽ hắn còn phải được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục truy cứu, chẳng phải mất phong độ hay sao? Nhưng nếu cứ thế mà tha cho chúng, hắn lại cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi. Hắn phiền chán phất tay, "Cút đi, đừng để ta thấy các ngươi lần nữa."
"Vâng, vâng." Người đàn ông cúi đầu, cẩn thận trở về bên cạnh đồng bọn, cả đám cung kính hành lễ, sau đó vội vàng bỏ chạy.
Khi Trương Tuấn đang trao đổi với đám người kia, Chu Kim Việt và Ngu Chiêu chỉ đứng nhìn, không lên tiếng can thiệp. Đợi bọn chúng đi khuất, Chu Kim Việt mới vỗ vỗ vai Trương Tuấn, "Làm tốt lắm."
Đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, cũng không bao giờ mềm yếu sợ chuyện. Đối phương đã cúi đầu, chuyện này coi như kết thúc, nếu tiếp tục làm lớn chuyện, Chu Kim Việt cũng sẽ không nương tay.
Trương Tuấn cười hề hề. Chu Kim Việt lại quay sang nói với Ngu Chiêu: "Ngu sư muội, nếu muội gặp phải tình huống như thế này, nhất định không được nhượng bộ. Đám người này chính là loại khi dễ kẻ yếu, muội không nhanh gọn ra tay hạ gục chúng, chúng sẽ giống như cao dán, dính chặt vào muội mà quấy rầy không thôi."
Chu Kim Việt trước đây cũng đã trải qua chuyện tương tự, hiểu rõ đạo lý "người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị cưỡi." Ngu Chiêu lần đầu ra ngoài trải nghiệm, thiếu kinh nghiệm, nên nàng không thể không nhắc nhở vài câu.
"Chu sư tỷ, ta biết rồi." Ngu Chiêu sao có thể không hiểu tâm ý tốt của Chu Kim Việt. Theo nàng, Chu Kim Việt và Trương Tuấn vẫn còn quá nhân từ. Đám người kia trên người đầy sát khí, chắc chắn là kẻ chuyên làm chuyện giết người cướp của, mỗi người đều có vô số oan hồn dưới tay. Loại người này, chỉ đáng để đưa xuống địa ngục.
Chu Kim Việt còn chưa biết vị sư muội bên cạnh nhìn có vẻ ngoan hiền đáng yêu này, trong đầu lại chỉ toàn nghĩ đến việc làm thế nào để biến người thành phân bón chôn dưới đất.
Nàng đứng tại chỗ, sử dụng phương pháp liên lạc đặc biệt của Ngũ Hành Đạo Tông, để trao đổi với các đệ tử đang phân tán khắp nơi, xác nhận tình hình an toàn của họ, rồi mới dẫn theo Ngu Chiêu và Trương Tuấn tiếp tục truy tìm tung tích của hươu thất sắc.
Ở một bên khác, nhóm bảy người vừa xung đột với Chu Kim Việt và đồng đội đang bàn luận về bọn họ.
Khôi Tử nhổ ra một búng máu lẫn huyết, hậm hực nói: "Ba người kia chắc chắn là đệ tử của đại tông môn ra ngoài rèn luyện, nhìn tuổi còn trẻ nhưng công lực thâm hậu, lần này coi như lão tử xui xẻo."
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa, lời nói không khỏi mang theo sự chua chát. Bọn họ trong giới tu chân là tầng lớp thấp kém nhất, không có tông môn gia tộc nào có thể dựa vào, chỉ có thể dựa vào nhau để miễn cưỡng trụ vững.
Gã đàn ông âm nhu cười lạnh, "Tin tức về hươu thất sắc trong giới tu chân đã lan rộng, ngay cả đệ tử đại tông môn cũng không nhịn được mà muốn đến chia một phần. Thật không để lại chút đường sống nào cho chúng ta."
Nghe vậy, mọi người cũng đồng loạt bày ra vẻ mặt bất mãn. Ánh mắt gã đàn ông âm nhu quét qua mặt từng người, "Đệ tử tông môn như bọn chúng tới Long Minh Cốc không ít, nếu sau này gặp phải kẻ nào đi lẻ, chúng ta liền—" Vừa nói, hắn vừa làm động tác cắt cổ.
Những người khác không chút do dự mà gật đầu, trong mắt bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt. Gã đàn ông âm nhu cười âm trầm. Bảy người lấy lại tinh thần, để tránh gặp lại ba đệ tử trẻ tuổi kia, bèn chọn một hướng khác mà đi.
Kết quả chưa đi được bao lâu, bọn họ lại đụng phải ba tu sĩ trẻ tuổi khác. Cách sắp xếp quen thuộc khiến cả bảy người lập tức rơi vào im lặng.
"Nhị sư huynh." Diệp Tụng Tâm nhìn bảy người hung thần ác sát phía đối diện, sợ hãi nép sau lưng Lam Tử Du, tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn.
"Đừng sợ, tiểu sư muội." Lam Tử Du nhẹ giọng an ủi, đồng thời áp lực của tu sĩ Kim Đan lập tức tỏa ra không giữ lại chút gì. Trái tim của bảy người đối diện đập mạnh, suýt chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Tu sĩ Kim Đan? Tu sĩ Kim Đan trẻ tuổi thế này, chắc chắn là đệ tử đại tông môn rồi. Sao cứ gặp phải bọn chúng thế này!
"Ba vị tiền bối, chúng ta không có ác ý, chúng ta sẽ đi ngay, đi ngay đây!" Bảy người khom lưng cúi đầu lùi lại, hận không thể chui đầu vào trong ống quần.
Thấy Phương Thành Lãng và đồng đội không có ý định ngăn cản, bọn họ càng lui nhanh hơn. Có người vì quá căng thẳng mà té ngã, nhưng vẫn gượng dậy tiếp tục lùi về sau. Chỉ trong vài hơi thở, họ đã biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Tụng Tâm.
Ánh mắt Diệp Tụng Tâm sáng lên, tim đập nhanh hơn. Sự chật vật và hoảng sợ của đối phương thỏa mãn lòng hư vinh của nàng. Nàng không khỏi tưởng tượng, nếu căn cốt thiên phú của Lam Tử Du thuộc về mình, thì giờ này nàng sẽ oai phong cỡ nào. Dựa vào thế lực của người khác không bằng tự mình làm hổ.
Thiện cảm! Nàng cần thiện cảm của Lam Tử Du để hấp thu khí vận!
"Nhị sư huynh, huynh thật lợi hại." Nàng ngưỡng mộ nhìn Lam Tử Du, mắt như ánh sao lấp lánh.
Lam Tử Du có chút ngượng ngùng nhưng cũng tự đắc, "Mấy tên tán tu không ra gì, không đáng nhắc đến."
Diệp Tụng Tâm lập tức phản đối, ca ngợi Lam Tử Du đến trời xanh, khiến Lam Tử Du mắt hơi híp lại, hưởng thụ vô cùng.
Phương Thành Lãng nhìn hai người trò chuyện lớn tiếng, trong lòng dâng lên một sự mệt mỏi và bất lực sâu sắc. Lam Tử Du đã nhiều lần ra ngoài làm nhiệm vụ tông môn, cũng coi như dày dặn kinh nghiệm, nhưng mỗi khi ở cùng Diệp Tụng Tâm, sự cảnh giác của hắn liền bị ném lên chín tầng mây.
Họ đến Long Minh Cốc để tìm hươu thất sắc, nhưng với trạng thái hiện tại của hai người, còn chưa nhìn thấy hươu thất sắc đã bị tiếng ồn của họ xua đi mất rồi. Huống hồ trong cốc ngoài hươu thất sắc còn có nhiều yêu thú chưa biết và tu sĩ có mưu đồ bất chính, một chút sơ ý cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Phương Thành Lãng là phó đội trưởng, lại là sư huynh của hai người, chắc chắn phải gánh trách nhiệm chính. Hắn nhắc nhở: "Ở đây nhiều người qua lại, các ngươi nói nhỏ một chút."
Diệp Tụng Tâm lập tức bịt miệng lại, thì thầm: "Vâng, đại sư huynh."
Nhưng Lam Tử Du lại không tán thành, "Đại sư huynh, với tu vi của ngươi và ta, hoàn toàn có thể ngang dọc trong Long Minh Cốc, ngươi cẩn thận quá rồi."
Phương Thành Lãng khó mà tin nổi nhìn hắn, như không thể tin được rằng những lời này lại từ miệng hắn thốt ra.
Lam Tử Du nhíu mày, "Đại sư huynh, ngươi quên rồi sao? Trước khi xuất phát, sư tôn đã nói với chúng ta điều gì? Nhiệm vụ của chúng ta không phải là tìm hươu thất sắc, mà là bảo vệ tiểu sư muội. Chỉ cần tiểu sư muội có thể bình an trở về tông môn, nhiệm vụ của chúng ta đã coi như hoàn thành, ngươi không cần phải quá quan tâm đến chuyện của hươu thất sắc, không có chúng ta thì còn có Chu Kim Việt và những người khác mà."
0 comments