Chương 64 : Bí kíp thu hút thiện cảm
Người dịch: Trang Nguyên
Beta: Quýt
—
"Tứ sư đệ, trong số năm sư huynh đệ, ta kỳ vọng vào ngươi nhất. Ngươi có thể nghĩ cách để đưa Ngu Tiểu Chiêu trở lại không? Ta... ta không muốn nàng rời đi."
Tô Minh vừa khóc vừa nói, mắt sưng lên như quả hạch đào. Hắn chỉ muốn Ngu Chiêu bị trừng phạt, không phải muốn đuổi nàng đi. Dù nàng có ngốc nghếch hay tệ đến đâu, nàng vẫn là Ngu Tiểu Chiêu, là sư muội của hắn. Bảy người ở Độc Nguyệt Phong, thiếu ai cũng không hoàn chỉnh.
Thôi Ngọc nghĩ một lúc, " Chuông đã treo, muốn gỡ phải tìm người treo. Ta sẽ đi tìm tiểu sư muội, khuyên muội ấy thuyết phục sư tôn, có lẽ người sẽ nể tình mà tha thứ."
"Tốt! Tốt! Cứ làm vậy đi!"
Tô Minh vui mừng khôn xiết. Thôi Ngọc định đứng dậy rời đi, rồi quay đầu nhìn hắn một lần nữa, "Ngươi không đi sao?"
Tô Minh vùi đầu vào vò rượu, giọng nghẹn ngào: "Ngươi cứ đi đi."
Hiện tại hắn không muốn gặp Diệp Tụng Tâm. Vừa nhìn thấy nàng ta, hắn sẽ nhớ đến những cảnh tranh cãi giữa Ngu Chiêu và sư tôn. Đó là quá khứ mà hắn rất muốn quên đi.
... Khi Diệp Tụng Tâm thấy Thôi Ngọc đến thăm, nàng rất ngạc nhiên vui mừng.
"Tứ sư huynh, huynh đã xuất quan rồi."
Thôi Ngọc khẽ mỉm cười, như thường lệ lấy ra một bình đan dược tặng nàng. Diệp Tụng Tâm vui vẻ nhận lấy, vội mời Thôi Ngọc ngồi xuống.
Nàng tay thoăn thoắt pha trà tử sa, mải miết không ngừng. Thôi Ngọc lặng lẽ nhìn nàng bận rộn trước sau, ánh mắt sâu thẳm. Hắn không thấy chút lo lắng nào cho Ngu Chiêu từ Diệp Tụng Tâm, dường như việc Ngu Chiêu bị đuổi khỏi sư môn là chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến. Nhận thức này khiến hắn hơi khó chịu. Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhấp một ngụm trà Diệp Tụng Tâm pha cho hắn, rồi còn mỉm cười khen ngợi vài câu.
Diệp Tụng Tâm ngượng ngùng cười, "Tứ sư huynh quá khen rồi, chút tài nghệ thô thiển này, không đáng để nhắc đến."
Thôi Ngọc đặt chén trà xuống, "Tiểu sư muội, thực ra hôm nay ta đến gặp ngươi còn có một việc khác." Nụ cười trên mặt Diệp Tụng Tâm phai đi một chút, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, "Tứ sư huynh chắc hẳn là đến vì Lục sư tỷ?"
"Đúng vậy." Thôi Ngọc thẳng thắn trả lời.
Diệp Tụng Tâm nhìn hắn chăm chú, cố chấp hỏi: "Tứ sư huynh cũng nghĩ rằng Lục sư tỷ bị đuổi khỏi Độc Nguyệt Phong là vì ta sao?"
Thôi Ngọc lắc đầu. Chuyện này theo hắn thấy là do Ngu Chiêu xử lý quá nóng vội. Ban đầu chỉ là một việc nhỏ, cuối cùng lại ầm ĩ đến mức này, là điều không ai ngờ tới. Diệp Tụng Tâm thở phào nhẹ nhõm. Nàng thực sự lo lắng Thôi Ngọc đến để trách tội nàng. Hiện tại, bất kỳ chút hảo cảm nào đối với nàng đều rất quan trọng, nàng tuyệt đối không thể để hảo cảm của Thôi Ngọc bị ảnh hưởng nữa.
Nước mắt như ngọc trai lăn dài trên gò má, nàng nghẹn ngào thốt lên một câu đầy xót xa, "Sư huynh không trách ta là tốt rồi, Tam sư huynh bọn họ đều nói là ta hại Lục sư tỷ, họ làm sao biết được nỗi khổ trong lòng ta."
Thôi Ngọc do dự một chút, rồi cũng giơ tay vỗ nhẹ đầu nàng, "Các sư huynh không thực sự trách muội, họ chỉ là quá áy náy thôi."
"Ta biết, ta cũng rất áy náy."
Diệp Tụng Tâm làm ra vẻ kiên cường lau nước mắt ở khóe mắt, "Tứ sư huynh, huynh cứ nói đi, cần muội làm gì."
Nghi ngờ cuối cùng trong lòng Thôi Ngọc cũng tiêu tan, hắn nghiêm túc nói: "Tiểu sư muội, sư huynh hy vọng muội có thể xin tha cho Tiểu Chiêu trước mặt sư tôn, sư tôn luôn yêu thương muội, nếu muội lên tiếng, có lẽ mọi chuyện còn có thể xoay chuyển."
"Được." Diệp Tụng Tâm gật đầu đồng ý rất dứt khoát.
Ngừng lại một lúc, nàng lại nói: "Sư huynh, không phải ta thoái thác, nhưng hiện tại sư tôn chắc chắn còn đang giận, mấy ngày nữa ta sẽ đi xin tha, huynh thấy có được không?"
"Đương nhiên rồi." Thôi Ngọc vui mừng. Thuyết phục được tiểu sư muội, mọi chuyện coi như đã thành công một nửa.
"Tốt, tứ sư huynh, huynh cứ chờ tin tốt từ ta nhé." Diệp Tụng Tâm mỉm cười tiễn Thôi Ngọc ra về. Quay lưng lại, nàng lạnh lùng cười khẩy. Người ở Độc Nguyệt Phong thật là ngây thơ, nàng nói gì họ cũng tin. Muốn đợi nàng xin tha sao? Được thôi, cứ đợi đi. Nếu Ngu Chiêu có thể quay lại, coi như nàng thua. Nàng tuyệt đối không để ai phá hoại kế hoạch của mình.
"Hệ thống, giúp ta kiểm tra hảo cảm của Thôi Ngọc." 【
Đinh, hiện tại hảo cảm của Thôi Ngọc là 75 điểm.】
Không ngờ lại tăng thêm năm điểm. Ánh mắt Diệp Tụng Tâm lấp lánh ánh sáng hưng phấn. Nàng đột nhiên biết mình nên làm thế nào để thu phục hảo cảm của Thôi Ngọc và những người khác rồi. Hoá ra chỉ cần vài câu là có thể làm được. Thật sự là... quá đơn giản. Diệp Tụng Tâm nhếch môi cười khinh miệt.
... Một tháng trôi qua nhanh chóng. Chu Kim Việt thay mặt Tễ Nguyên tông chủ ra ngoài một chuyến, trên đường trở về bị người chặn lại. Đây là một nữ đệ tử trông rất lạ, ngũ quan không có điểm nào kém cả, nhưng khi kết hợp lại thì hoàn toàn tầm thường, vừa gặp đã quên.
"Ngươi là..."
Chu Kim Việt có chút ngại ngùng. Trong số đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông, hiếm có ai nàng không nhận ra.
"Chu sư tỷ, là ta."
Nữ tử lạ mặt mở miệng với giọng nói quen thuộc. Mắt Chu Kim Việt sáng lên, "Ngu sư muội."
Ngu Chiêu cười gật đầu. Chu Kim Việt nhìn Ngu Chiêu từ trên xuống dưới một vòng, dáng người vẫn là dáng người quen thuộc, chỉ có gương mặt là khác. Nàng vận dụng thần thức, từng chút kiểm tra cẩn thận, mới phát hiện trên mặt Ngu Chiêu phủ một lớp sóng linh lực rất khó nhận ra.
Nàng thán phục: " Ngu sư muội,ai có thể ngờ rằng, chỉ trong thời gian ngắn, muội muội đã thành thạo phép thuật đến thế?." Ngay cả nàng suýt nữa cũng bị lừa. Ngu Chiêu cười khổ, "Không còn cách nào khác mới phải dùng."
Khi Ngu Chiêu xuống núi, nàng không nghĩ đến việc phải che mặt. Nhưng chỉ sau một lúc, một số đệ tử đã nhận ra nàng, rồi những ánh mắt tò mò liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu. Để không bị làm phiền, nàng buộc phải thay đổi dung mạo.
Chu Kim Việt hiểu sự khó xử của nàng, cũng không hỏi thêm, chỉ mời nàng đến chủ phong làm khách. Ngu Chiêu từ chối. "Chu sư tỷ, hôm nay ta đến là để từ biệt tỷ. Ta dự định ra ngoài một thời gian, ngày trở về chưa biết, nhưng chắc sẽ kịp trở lại trước đại hội tu chân giới."
Người chiến thắng trong đại hội tu chân giới có thể nhận được một cơ hội lên Phù Không Đảo. Phù Không Đảo nằm ở vùng biển vô tận, cứ một trăm năm mới mở một lần, và chỉ có một trăm người được vào. Người ta truyền rằng, mạch ngưng tụ, sinh ra vô vàn kỳ hoa dị thảo. Di sản của các bậc cao nhân thời thượng cổ ẩn chứa trong từng tấc đất, khiến hòn đảo này trở thành nơi hội tụ của thiên tài địa bảo, là mảnh đất hứa cho những người tu đạo.
Trong một khoảng thời gian dài, việc Phù Không Đảo mở cửa đồng nghĩa với việc tu chân giới sẽ trải qua một trận mưa máu gió tanh. Sau đó, vô số tu sĩ chết tại vùng biển vô tận để tranh giành suất vào đảo, khiến nhân tài trong tu chân giới bị hao hụt. Vì vậy, vài tông môn lớn đã liên kết với nhau, quyết định tổ chức một cuộc thi để người thắng có cơ hội vào đảo. Đó chính là nguồn gốc của đại hội tu chân giới.
Ban đầu, chỉ có đệ tử trẻ của các tông môn lớn mới được tham gia đại hội tu chân giới. Nhưng sau đó, do vô số tu sĩ phản đối, đại hội đã bổ sung thêm phần thi cá nhân, cho phép bất kỳ tu sĩ nào đủ tuổi đều có thể tham gia. Ở kiếp trước, tu vi của Ngu Chiêu không đủ, tất nhiên cũng không dám mơ tưởng đến cơ hội này. Nhưng lần này, nàng muốn thử sức.
"Muội muốn đi sao?" Chu Kim Việt ban đầu ngạc nhiên, nhưng sau đó tán thành gật đầu, "Ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, ở lại đây chỉ khiến muội thêm phiền não." Ngày Phương Thành Lãng rời đi dường như không phải trong tâm trạng thoải mái. Chu Kim Việt cũng lo lắng Ngu Chiêu sẽ lại bị người của Độc Nguyệt Phong quấy rầy, chi bằng đi khắp nơi rèn luyện, ít nhất cũng mở mang được kiến thức.
0 comments