Vo Tinh Dao Chuong 063

By Quyt Nho - tháng 7 05, 2024
Views

Chương 63: Ta đã để mất Ngu Tiểu Chiêu

Người dịch: Trang Nguyên

Beta: Quýt

Trước khi mọi người nhận ra là ai đang xuống núi, tiếng cười đã vang lên trước. Nói là tiếng cười, nhưng lại ẩn chứa sự thê lương vô tận, khiến người nghe không khỏi cảm thấy buồn bã. Khi tiếng cười dần đến gần, bóng người mơ hồ cũng trở nên rõ ràng. Chỉ thấy Phương sư huynh, người thường ngày thanh tao như gió mát trăng thanh, giờ đây tiều tụy, trên mặt còn vương vết nước mắt chưa khô, đạo bào trắng tinh bị vấy bẩn bởi bùn đất, bước đi loạng choạng như sắp ngã. 

Mọi người kinh ngạc đến mức há hốc mồm. “Đây... đây... đây là... Phương sư huynh sao?” 

“Trời ơi, chẳng lẽ Chu sư tỷ đã đánh Phương sư huynh đến hỏng rồi sao?” 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Phương sư huynh lại thành ra thế này?” 

...

Trương Tuấn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Đột nhiên cảm thấy sư tỷ đối với mình vẫn còn rất nhẹ nhàng. 

“Phương sư huynh...” 

Thấy Phương Thành Lãng bước tới, Trương Tuấn muốn chào hỏi. Thế nhưng, Phương Thành Lãng đi thẳng qua hắn. Theo ngay sau đó là Lam Tử Du. Trương Tuấn ngượng ngùng rút tay về, đầy thắc mắc. 

Những người khác cũng nhận ra trạng thái của Phương Thành Lãng không bình thường, kiềm chế sự tò mò và lo lắng, lùi lại nhường đường. Phương Thành Lãng và Lam Tử Du, dưới ánh mắt của mọi người, rời đi trong bộ dạng khổ sở, để lại vô số lời bàn tán.

... Độc Nguyệt Phong.

“Thật hồ đồ!” 

Thanh âm băng lãnh của Thanh Diễn chân nhân vang lên, kìm nén cơn giận, khi nhìn hai người Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đang quỳ giữa đại điện. Phương Thành Lãng cúi đầu, vẻ mặt u ám, toàn thân toát ra sự suy tàn. 

Lam Tử Du cúi rạp người: “Sư tôn bớt giận.”

 “Các ngươi đã khiến ta vô cùng thất vọng.” 

Giọng nói của Thanh Diễn chân nhân bình thản, nhưng Lam Tử Du cảm nhận được áp lực như núi đè. Hắn không khỏi cúi người thấp hơn nữa. Phương Thành Lãng vẫn giữ dáng vẻ u ám, dường như sự ra đi của Ngu Chiêu cũng đã mang theo sinh khí của hắn, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng. 

Trong mắt Thanh Diễn chân nhân thoáng qua một tia thất vọng, lại thêm phần kinh ngạc. Phương Thành Lãng vốn luôn trầm ổn, ngay cả ông cũng không ngờ việc Ngu Chiêu rời đi lại gây ảnh hưởng nặng nề đến hắn như vậy.

“Thành Lãng.” 

“... Đệ tử có mặt.” 

Phương Thành Lãng im lặng một lúc lâu, giọng khàn khàn đáp. 

“Ngươi đang trách ta đã đuổi Ngu Chiêu đi?” 

“Đệ tử không dám.” 

“Vậy tại sao lại tỏ ra u buồn như một tiểu cô nương?”

 “Đệ tử bất tài, không thể chịu được nỗi đau ly biệt, xin sư tôn trách phạt.”

 Phương Thành Lãng nói xong, đập đầu xuống đất, mãi không đứng dậy. Miệng nói không trách, nhưng từng lời đều chứa đầy oán hận. Thanh Diễn chân nhân biết rằng hắn đang tự nhốt mình vào một góc.

 Ông nhìn sang Lam Tử Du, “Ngươi cũng trách ta?” 

“Đệ tử không dám.” 

Lam Tử Du ngẩng đầu, “Đệ tử chỉ trách bản thân.” 

Trong chuyện của Ngu Chiêu, Lam Tử Du lại nghĩ thông suốt hơn Phương Thành Lãng. Việc Thanh Diễn chân nhân đuổi Ngu Chiêu ra khỏi sư môn chỉ là để cho nàng một lý do chính đáng để tách biệt khỏi bọn họ. Người thực sự đẩy muội ấy ra xa chính là bọn họ. Nói một cách nghiêm khắc, Phương Thành Lãng thực ra không phải trách Thanh Diễn chân nhân, mà là trách chính mình. Vì vậy hắn mới cầu xin Thanh Diễn chân nhân trừng phạt. Thanh Diễn chân nhân thấy Lam Tử Du tỏ vẻ thản nhiên, miễn cưỡng hài lòng. 

“Ngươi đã hiểu được điều đó, vậy hãy thay ta giải thích cho hắn. Khi nào hắn thông suốt, khi đó mới được phép ra khỏi cửa phủ.” 

Thanh Diễn chân nhân phất tay áo. Ngay lập tức, Phương Thành Lãng và Lam Tử Du trở về động phủ của Phương Thành Lãng.

Lam Tử Du nói: “Đại sư huynh.” 

Phương Thành Lãng khẽ nhấc mí mắt nhìn hắn một cái, rồi bước vào tĩnh thất. Hắn lập tức nằm xuống đến áo cũng chưa không thay. Lam Tử Du theo vào tĩnh thất nhìn thấy bộ dạng vô cầu vô dục của hắn, vừa giận vừa lo. Sư tôn đã nói rõ rồi, nếu đại sư huynh không nghĩ thông suốt, sẽ không được rời khỏi đây. Một hai năm thì còn tạm, nhưng nếu đại sư huynh mãi không nghĩ thông, chẳng phải là sẽ không bao giờ được ra ngoài nữa sao? Lam Tử Du sao có thể đứng nhìn đại sư huynh sa sút như vậy? Hắn ở trong tĩnh thất vắt óc nghĩ cách khuyên nhủ Phương Thành Lãng. 

Khi đó, tứ sư đệ của bọn họ - Thôi Ngọc vừa luyện xong một lò đan dược, kết thúc bế quan. Động phủ của Thôi Ngọc nằm không xa dược viên mà hắn khai phá. Việc đầu tiên sau khi kết thúc bế quan là hắn đến dược viên để chăm sóc linh dược của mình. Tưới nước, nhổ cỏ, tỉa cành, hái quả... Thôi Ngọc mất trọn hai ngày mới có thể sắp xếp lại toàn bộ dược viên. Khi hoàn thành, hắn vô thức thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, chính hắn cũng ngẩn người một lúc, bật cười lắc đầu. Trước đây không hề nhận ra việc chăm sóc dược viên cũng không phải chuyện nhẹ nhàng. Thôi Ngọc không khỏi nhớ đến Ngu Chiêu. Kể từ khi Ngu Chiêu trở thành tiểu sư muội của hắn, hắn đã không còn phải lo lắng cho dược viên suốt một thời gian dài. Cho đến ba năm trước, khi đạo cơ của Ngu Chiêu bị tổn hại, nàng bế quan để tu luyện lại, và dược viên của hắn từ đó không có người chăm sóc, hắn đành tự tay lo liệu. Cũng vào lúc đó, hắn mới phát hiện ra dược viên mà hắn tùy ý khai phá đã mở rộng gấp nhiều lần, công việc chăm sóc dược viên tiêu tốn rất nhiều sức lực, không còn dễ dàng như trước. Ngu Chiêu đã thay hắn chăm sóc dược viên nhiều năm, sự vất vả mà nàng bỏ ra có thể tưởng tượng được. 

“Đã ba năm trôi qua rồi, Tiểu Chiêu chắc cũng sắp xuất quan rồi.” 

Lần trước, vì hiểu lầm mà hắn đã vu oan cho Ngu Chiêu. Nay, hối hận về việc đã làm, hắn muốn nhân cơ hội này để xin lỗi và làm hòa với nàng.

Thôi Ngọc dự định chia một nửa số đan dược lần này luyện chế được để tặng cho Ngu Chiêu, sau đó giữ lại một phần cho mình, phần còn lại sẽ tặng cho tiểu sư muội. 

Trong lòng đã có kế hoạch, Thôi Ngọc thay một bộ đạo bào sạch sẽ, rồi đi đến động phủ của Ngu Chiêu. Không biết có phải vì nghĩ đến việc sắp được gặp lại Ngu Chiêu hay không, mà tâm trạng Thôi Ngọc rất vui vẻ, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Khi đến động phủ của Ngu Chiêu, thấy cửa động phủ mở, không hề bố trí trận pháp phòng ngự, Thôi Ngọc trong lòng mừng thầm. Tiểu Chiêu quả nhiên đã xuất quan.

Đôi mắt thường ngày điềm tĩnh của hắn bỗng nhuốm lên chút ý cười, cố ý điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng bước vào bên trong. Hắn muốn dành cho Ngu Chiêu một bất ngờ. Tuy nhiên, còn chưa kịp bước vào động phủ, một mùi rượu nồng nặc kèm theo mùi chua xộc ra từ bên trong. Thôi Ngọc nhíu mày, bước chân nhanh hơn. Tiểu Chiêu đã uống bao nhiêu rượu rồi? Tiến thêm vài bước nữa, Thôi Ngọc còn nghe thấy tiếng nức nở bị cố gắng kìm nén. Hắn không còn giấu giếm hành tung, nhanh chóng bước vào bên trong.

“Tiểu Chiêu!” Trong động phủ trống trải. Tô Minh say khướt, nấc lên một cái, rồi lảo đảo từ đống bình rượu ngẩng đầu lên, và đối diện ngay với ánh mắt đầy lo lắng của Thôi Ngọc. Tô Minh sững người, sau đó òa lên khóc nức nở. 

“Lão Tứ, ta... ta đã làm mất Ngu Tiểu Chiêu rồi!” 

Cơ thể Thôi Ngọc cứng đờ tại chỗ. “Ngươi nói gì?”

Sau khi nghe Tô Minh vừa khóc vừa kể lể, Thôi Ngọc như mất hồn, đứng đờ ra không nói nên lời. Vừa mới đây, hắn còn nghĩ đến việc xin lỗi Tiểu Chiêu, nhờ nàng chăm sóc lại dược viên cho hắn, nào ngờ Tiểu Chiêu đã không còn ở Độc Nguyệt Phong nữa.

Tiểu Chiêu thật ngốc nghếch, tại sao nàng lại dám chống đối sư tôn? Nàng chẳng lẽ không biết chỉ một lời của sư tôn có thể quyết định mạng sống của nàng sao? Tiểu sư muội muốn nàng nhường Tinh Kông Thạch cho nàng ấy thì có sao đâu, hắn có thể tìm cho nàng cái khác mà, một viên không đủ, thì hắn sẽ tìm thêm hai viên, ba viên, đến khi nàng hài lòng thì thôi. Tại sao lại phải tranh giành trong phút chốc như vậy? Thôi Ngọc không thể hiểu được...

  • Share:

You Might Also Like

0 comments