Vo Tinh Dao Chuong 033

By Quyt Nho - tháng 7 02, 2024
Views

Chương 33: Huyễn Thuật
Người dịch : Bạn Quýt
---

“Gào!” Những chiếc lá khô héo bị cơn gió từ tiếng gầm thổi tung lên xào xạc. Một con yêu thú toàn thân phủ đầy vảy đen, xấu xí và dữ tợn lao ra khỏi rừng. Đôi mắt nó rực lên hung ác, há to cái miệng đầy máu, nước dãi hôi tanh chảy dọc theo răng nanh, để lại một vệt dài trên mặt đất. Trên con đường nó đang lao tới, có một nữ tử vóc dáng mảnh mai đứng sững. Nàng ngây người tại chỗ, dường như bị bất ngờ đến nỗi không kịp phản ứng. 

Trương Tuấn, người đang ẩn nấp không xa, sợ hãi đến nỗi da đầu tê dại, lập tức rút kiếm định lao tới cứu, nhưng bị Chu Kim Việt bên cạnh giữ chặt. “Đại sư tỷ, Ngu sư muội sắp gặp nguy hiểm rồi!” Trương Tuấn lo lắng không yên.

Tông môn sắp xếp cho các đệ tử đến Long Minh Sơn Cốc vốn là để rèn luyện. Chu Kim Việt và Trương Tuấn, với kinh nghiệm phong phú, hiểu rõ tầm quan trọng của thực chiến đối với tu sĩ, nên đã quyết định để Ngu Chiêu tự mình đối mặt với yêu thú, còn họ thì đứng bên hỗ trợ. Tuy nhiên, Trương Tuấn không ngờ rằng Ngu Chiêu lại bị yêu thú dọa đến mức không thể động đậy ngay từ trận đầu tiên. Yêu thú da dày thịt chắc, chỉ cần bị nó tấn công một lần hoặc cắn một cái, tu sĩ cũng sẽ bị thương nặng. Trương Tuấn làm sao có thể trơ mắt nhìn sư muội chịu khổ, vội vàng muốn xông lên cứu người.

Chu Kim Việt thì thầm: “Ngu sư muội trong lòng có tính toán, đừng làm loạn.” 

Con người lúc kinh ngạc hay thư giãn, phản ứng sẽ khác nhau. Lúc này, ánh mắt của Ngu Chiêu sáng ngời, vẻ mặt ung dung, hoàn toàn không có dấu hiệu hoảng loạn, rõ ràng là nàng rất tự tin. Trương Tuấn bình tĩnh lại, quả nhiên nhận ra điều khác biệt, liền thở phào một hơi dài, đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chỉ trong chốc lát, yêu thú đã cách Ngu Chiêu chưa đầy một trượng. Yêu thú phát ra một tiếng gầm phấn khích, dùng bốn chân bật mạnh, thân hình khổng lồ của nó nhảy lên cao, che khuất cả bầu trời.

“Aaa——” Trương Tuấn không kìm được mà hít một hơi lạnh. Hắn quay đầu, bất lực nói với sư tỷ của mình: “Đại sư tỷ, ngươi nắm đau ta rồi.” 

Nghe vậy, Chu Kim Việt vội vàng buông tay đang nắm cánh tay Trương Tuấn, miệng nói xin lỗi nhưng mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng phía trước. Trương Tuấn cũng không so đo, ánh mắt dán chặt vào yêu thú, tay cầm kiếm sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cả hai người mắt tròn mắt dẹt, ngạc nhiên không nói nên lời. Chỉ thấy yêu thú sau khi nhảy lên cao, không tấn công Ngu Chiêu, mà lại nhảy qua đầu nàng rồi lao vào những cây cổ thụ cao chọc trời, điên cuồng quấn lấy chúng. 

Tiếng va chạm, tiếng gầm thét đan xen vào nhau. Mảnh vụn của thân cây và vảy yêu thú bay tán loạn. Khói bụi cuồn cuộn. Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Ngu Chiêu hoàn toàn đứng ngoài cuộc, đôi mày mắt thanh lãnh như tuyết.

Không lâu sau, yêu thú ngã xuống đất với tiếng động vang dội. Trên thân nó đầy những vết thương rách toạc, máu thịt bầy nhầy, khóe miệng rộng ngoác cong lên một cách kỳ dị.

“Nó… tự đánh chết mình sao?” Dù tình huống vừa rồi diễn ra ngay trước mắt, Trương Tuấn vẫn khó lòng tin nổi. Con yêu thú này chẳng lẽ bị điên rồi? Nếu không thì sao lại tự dưng phát cuồng như vậy?

Chu Kim Việt từ trong cơn chấn động tỉnh lại, vài bước đi đến trước mặt Ngu Chiêu, đôi mắt sáng rực lên hỏi: “Ngu sư muội, làm sao ngươi làm được như vậy?” So với việc khổ sở chiến đấu mới có thể giết chết yêu thú, chiêu này của Ngu Chiêu có thể nói là vô cùng gọn gàng, không tốn một giọt máu. Đây là lần đầu tiên Chu Kim Việt thấy một phương pháp kỳ lạ như vậy, sự tò mò trong lòng đạt đến đỉnh điểm.

Ngu Chiêu mỉm cười, lật tay, để lộ ra một lư hương bằng vàng chạm khắc hình hoa sen trong lòng bàn tay. “Huyễn thuật dẫn dắt, kết hợp với dược vật hỗ trợ.” 

Trong “Huyễn Tịch Quyết” mà Ngu Chiêu tu luyện, chữ “Huyễn” là chỉ Huyễn thuật. Minh Nguyệt Tán Nhân dựa vào tâm vô tình để ngộ đạo, kiên định giữ vững bản tâm, nhìn thấu những thiếu sót trong lòng người khác, từ đó dùng Huyễn thuật để dẫn dắt. Sau khi “Huyễn Tịch Quyết” đại thành, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến đối thủ bất tri bất giác rơi vào ảo cảnh. Hiện tại, Ngu Chiêu mới tu luyện đến tầng thứ hai của Huyễn Tịch Quyết, việc tạo ra ảo cảnh vẫn cần có vật dẫn đặc biệt. Vật dẫn có thể là pháp khí hệ thủy, cũng có thể là trận pháp, dược vật, chỉ cần sử dụng đúng cách, một cành hoa, một chiếc lá cũng có thể trở thành vật dẫn của Huyễn thuật. Ngu Chiêu ở Độc Nguyệt Phong chăm sóc dược viên nhiều năm, hiểu rõ tính chất của các loại dược vật. Trước khi xuất phát, nàng đã chế tạo một loại hương liệu có thể giúp thư giãn tâm trạng, đặt vào lư hương liên hoa. Khi hương thơm tỏa ra, Huyễn thuật đã âm thầm khởi động. Đối với yêu thú đầu óc đơn giản, thậm chí là tu sĩ tâm tư tinh nhạy cũng khó mà phát hiện ra.

Đôi mắt Chu Kim Việt lấp lánh ánh sáng, thốt lên: “Thì ra là Huyễn thuật! Sao ta lại không nghĩ ra chứ!” 

Kẻ sỹ ba ngày không gặp đúng là phải nhìn bằng con mắt khác*. Trước kia Chu Kim Việt khinh thường, bây giờ cũng phải coi trọng. Ba năm trôi qua không chỉ thay đổi dung mạo của Ngu Chiêu mà còn cả tâm tính và năng lực của nàng. Càng nghĩ đến điều này, Chu Kim Việt càng cảm thấy những người ở Độc Nguyệt Phong thật là mắt mù tâm tối, để cho một viên minh châu sáng ngời bị phủ bụi suốt bao năm.
*”Sỹ biệt tam nhật, tức cánh quát mục tương đãi” trích câu của Lã Mộng (Tử Minh) 

“Ngu sư muội, ta chưa bao giờ trúng Huyễn thuật, ngươi có thể cho ta trải nghiệm một lần không?” Trương Tuấn xoa tay, cười hì hì nói, nụ cười có chút xấu xa.

Ngu Chiêu liếc hắn một cái: “Được thôi.” Nói xong, nàng nhanh chóng búng tay một cái.

Trương Tuấn với vẻ mặt đầy mong chờ, chờ đợi cảnh ảo hiện ra. Một nhịp thở, hai nhịp thở… Đợi một lúc lâu, nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, “Ngu sư muội, sao ta không cảm thấy gì cả?”

“Trương sư huynh, hãy kiên nhẫn chờ.”

“Được thôi.” Trương Tuấn lại đợi thêm một lát. Vẫn không có cảm giác gì.

Hắn ủ rũ, không kìm được mà nhỏ giọng phàn nàn: “Sao vẫn chưa xong vậy.”

Nhưng lần này Ngu Chiêu không giải thích gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh.

Trương Tuấn bị ánh mắt của nàng làm cho bực bội trong lòng, giọng nói cũng vô thức lớn hơn: “Ngu sư muội, sao ngươi không trả lời ta!” 

Chu Kim Việt trừng mắt nhìn sư đệ mình đang nói nhảm với không khí, kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Trương Tuấn mới chỉ đạt Kim Đan sơ kỳ, trong khi Ngu Chiêu chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, giữa hai người không chỉ cách nhau một tiểu cảnh giới mà là cả một đại cảnh giới. Điều này chẳng phải có nghĩa là Ngu Chiêu có thể đối đầu với tu sĩ Kim Đan hay sao?

Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng Chu Kim Việt, Ngu Chiêu khẽ nói: “Không dễ như vậy đâu. Trương sư huynh không phát hiện ra là vì hắn tin tưởng tỷ và muội, cộng thêm việc muội không có ác ý với hắn. Nếu là một tu sĩ Kim Đan lạ mặt, trong ba nhịp thở đã có thể nhận ra điều bất thường.”

Đạo tâm càng vững chắc thì tu sĩ càng khó bị Huyễn thuật tác động, vì vậy cần có vật dẫn để phân tán sự chú ý của họ, từ đó mới dễ dàng thừa cơ xâm nhập.

---

Xào xạc
——
Trong khi Ngu Chiêu và Chu Kim Việt đang thảo luận về Huyễn thuật, những tiếng bước chân nhẹ nhàng từ sâu trong rừng vọng đến.

Đồng tử của Trương Tuấn co lại, thần trí khôi phục sự minh mẫn. Nhìn lại, đâu còn thấy bóng dáng của Ngu Chiêu. Quay đầu nhìn, hắn bắt gặp ánh mắt châm chọc của đại sư tỷ, không khỏi cười khổ. Loại thuật pháp có thể khiến người ta rơi vào ảo cảnh mà không hề hay biết này thực sự đáng sợ, khó mà phòng bị được. Thậm chí theo bản năng của một tu sĩ, trong lòng hắn không thể kiểm soát mà dâng lên một tia cảnh giác đối với Ngu Chiêu.

“Xin hỏi ba vị có phải là đạo hữu của Ngũ Hành Đạo Tông không?”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments