Chương 26: Cuộc Săn Tiếp Diễn
Người dịch : Bạn Quýt
—
Trong Long Minh Sơn Cốc, một người đàn ông trung niên có thân hình vạm vỡ giơ tay vỗ mạnh vào đầu người đồng hành gầy gò bên cạnh, quát lớn: “Gầy Khỉ, mày dám lừa ông à!”
Gầy Khỉ đau đến nhe răng nhếch miệng, co rụt cổ lại, rồi cười xu nịnh: “Đao ca, có cho em thêm ba lá gan em cũng không dám lừa ngài đâu! Gần đây, những người chúng ta gặp đều đến Long Minh Sơn Cốc để tìm hươu thất sắc cả đấy!”
“Thế hươu đâu? Ông đây đến cái lông hươu còn chưa thấy!” Đao ca nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất, mặt đầy vẻ khó chịu. Gần đây Long Minh Sơn Cốc hiếm khi sôi động như vậy, đủ mọi thành phần tạp nham tụ tập, cao thủ không thiếu. Hai người họ đã lẩn quẩn ở đây hơn nửa tháng, không những không tìm được gì tốt mà còn gặp không ít phiền phức. May mắn họ đều là tu sĩ Trúc Cơ, Gầy Khỉ lanh lợi, còn Đao ca thì mạnh mẽ, nên mới bảo toàn được mạng sống, nhưng cũng tích lũy không ít vết thương.
Đao ca biết Gầy Khỉ không dám đùa giỡn với chuyện này, nhưng hắn vẫn bực bội trong lòng. Nếu không tìm một lý do để trút giận, hắn sẽ phát điên mất. Giờ đây tát một cái vào Gầy Khỉ, hắn cũng coi như xả bớt phần nào cơn giận, rồi quay đầu nhìn quanh: “Tìm chỗ nghỉ chân thôi, con nhỏ đó nhìn có vẻ điệu đà mà ra tay lại ác quá, hừ~” Nói đến đây, động đến vết thương, hắn không kìm được hít sâu một hơi vì đau.
Gầy Khỉ dĩ nhiên không dám có ý kiến gì, hơn nữa hắn cũng đã kiệt sức. Hắn nhớ lại rồi chỉ về hướng đông: “Đại ca, em nhớ chỗ chúng ta đi qua mấy hôm trước có một con suối nhỏ, hay là tới đó nghỉ ngơi, biết đâu còn gặp yêu thú đến uống nước, có thể ăn được một bữa ngon.”
“Được, đi thôi!” Đao ca hồi tưởng lại, cũng thấy nơi đó khá lý tưởng, liền vung tay ra lệnh xuất phát ngay.
Đi khoảng nửa canh giờ, hơi nước trong không khí dần trở nên rõ rệt, bùn đất dưới chân cũng trở nên ẩm ướt hơn. Đao ca và Gầy Khỉ đều lộ ra vẻ vui mừng, bước chân nhanh hơn hẳn. Khi băng qua một khu rừng thấp, một dòng suối róc rách hiện ra trước mắt.
Đao ca cười ha hả, bước nhanh tới bờ suối, cúi đầu vục nước uống một cách thỏa mãn.
“Đã quá!” Gầy Khỉ uống nước một cách lịch sự hơn nhiều. Hắn khum tay vốc từng ngụm nhỏ, khuôn mặt lộ rõ vẻ thư giãn.
Sau khi uống xong, hai người bắt đầu tìm chỗ ngồi nghỉ. Nhìn quanh một lượt, cả hai cùng nhắm trúng một tảng đá hình thù kỳ lạ không xa bờ suối. Tảng đá có màu nâu xám, rộng đến một trượng, nhưng chỉ cao chừng một thước, mặt trên và dưới khá phẳng, trông như một phiến đá tự nhiên.
Sau nhiều ngày mệt mỏi, Đao ca và Gầy Khỉ thấy một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng liền nhanh chân tiến đến, thoải mái nằm xuống.
“Hừ—” Đao ca thở dài một hơi, những đường nét thô bạo trên khuôn mặt cũng dần giãn ra. Gầy Khỉ cũng thấy dễ chịu, vừa duỗi người vừa giữ thần thức cảnh giác xung quanh, tay đặt lên túi trữ vật bên hông, sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.
Đao ca nhắm mắt, lười biếng nói: “Gầy Khỉ, đừng có căng thẳng thế, thả lỏng đi.”
“Hehe, dạ, đại ca.” Gầy Khỉ ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng lại khinh thường. Đừng tưởng hắn không thấy Đao ca đang gối đầu lên cánh tay, mà tay lại nắm chặt chuôi đao. Ở nơi này, cẩn thận không bao giờ thừa.
“Mày đúng là còn non lắm, nhớ ngày xưa...”
Ong—
Đao ca đang chuẩn bị kể về những năm tháng hào hùng của mình thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vo ve rất khẽ bên tai. Hắn lập tức bật dậy, rút đao chắn trước ngực, cẩn thận quan sát xung quanh. Phản ứng của Gầy Khỉ còn nhanh hơn Đao ca một chút. Hắn nhảy phốc lên, hai chân đạp trên phiến đá, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hai cây gậy dài màu đen.
“Vừa rồi ngươi có nghe thấy...”
“Nghe thấy.” Gầy Khỉ dứt khoát đáp.
Hai người nhìn nhau, rồi đồng thời tung người lên, chạy theo hai hướng khác nhau.
“Muộn rồi.” Một giọng nói khàn khàn vang lên. Đao ca và Gầy Khỉ chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng vo ve dày đặc, ngay sau đó là một đàn côn trùng màu nâu đất bao phủ lấy cả hai, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng họ.
“Á!!!” Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp sơn cốc, làm kinh động vô số chim chóc. Chỉ vài hơi thở sau, hai bộ xương trắng từ trên không rơi xuống, vỡ nát thành từng mảnh.
Lúc này, một thiếu niên mặc trang phục kỳ lạ xuất hiện từ trong rừng. Cậu ta nhảy vọt đến bên cạnh hai bộ xương, nhặt túi trữ vật rơi trên đất rồi tiện tay nhét vào gùi sau lưng. Sau đó, cậu ta lấy một chiếc túi vải từ thắt lưng, mở ra.
“Xu—” Đàn côn trùng màu nâu đất trên không trung như nhận được mệnh lệnh, xếp thành hàng, lần lượt chui vào trong túi. Chờ đến khi con cuối cùng cũng vào túi, thiếu niên thắt chặt miệng túi, nhếch môi cười, nụ cười chứa đựng sự tà dị không thể diễn tả.
“Trong bút ký của Thái Tổ có ghi muốn côn trùng ăn xác tiến hóa nhanh chóng phải cho chúng nuốt chửng nhiều máu thịt tu sĩ. Có lẽ chỉ cần thêm hai lần nữa, đám côn trùng của ta sẽ tiến hóa thêm một bậc.” Thiếu niên hít sâu một hơi mùi tanh nồng của máu, trong mắt lóe lên vẻ thèm khát, sau đó lại quay đầu lao vào khu rừng rậm của sơn cốc.
“Cuộc săn tiếp tục.”
***
“Chu sư tỷ, phía trước có một tòa thành của tu sĩ, tối nay nghỉ ngơi ở đó nhé.” Chu Kim Việt quay đầu nhìn Phương Thành Lãng, rồi lại nhìn sang Diệp Tụng Tâm đang được hắn dìu đi, sắc mặt tái nhợt. Chu Kim Việt liền hạ thấp tốc độ, lớn tiếng nói: “Phía trước là Đăng Thành, tối nay chúng ta nghỉ lại ở đó.”
Phương Thành Lãng cảm kích gật đầu với nàng, rồi cúi xuống nhỏ giọng an ủi Diệp Tụng Tâm: “Tiểu sư muội, cố gắng một chút nữa, sắp được nghỉ rồi.”
Diệp Tụng Tâm mỉm cười yếu ớt, nói với giọng hối lỗi: “Thật xin lỗi, đại sư huynh, đã làm liên lụy mọi người.”
Phương Thành Lãng tiếp tục động viên: “Tiểu sư muội, muội đã làm rất tốt rồi.”
Lam Tử Du cũng nói thêm: “Đúng vậy, tiểu sư muội, muội kiên trì đến giờ đã là giỏi lắm rồi. Chúng ta đi liên tục suốt quãng đường dài như vậy, ngay cả ta cũng sắp không chịu nổi, quả thật nên dừng lại nghỉ một đêm.”
Diệp Tụng Tâm nở một nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt thoáng liếc về phía Ngu Chiêu. Chỉ thấy nàng vẫn bình thản, hơi thở đều đặn, chẳng chút mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên Diệp Tụng Tâm cảm thấy xấu hổ trước mặt Ngu Chiêu.
Chu Kim Việt đã cố gắng giảm tốc độ để chiều lòng các đệ tử Trúc Cơ kỳ ít ỏi trong đội. Thế nhưng dù vậy, Diệp Tụng Tâm vẫn cảm thấy khó khăn. Rõ ràng nàng và Ngu Chiêu đều là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng chỉ vì cơ thể yếu kém của mình mà nàng phải chịu thua kém Ngu Chiêu. Nàng không cam lòng.
Sự nhục nhã này, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai!
Diệp Tụng Tâm khẽ liếc mắt qua Phương Thành Lãng và Lam Tử Du, cuối cùng ánh nhìn chính xác dừng lại trên người Lam Tử Du. Phương Thành Lãng đối xử với nàng gần đây khá lạ, nàng không dám manh động, nhưng Lam Tử Du thì dễ đối phó hơn.
Diệp Tụng Tâm nhẹ nhàng liếm môi.
Huống hồ khí vận của Lam Tử Du cũng không tệ chút nào.
0 comments