Vo Tinh Dao Chuong 058

By Quyt Nho - tháng 7 04, 2024
Views

Chương 58: Tiểu sư muội, muội say rồi!

Người dịch: Trang Nguyen

Beta: Quýt

Lam Tử Du đang cố gắng tìm ra bằng chứng rõ ràng cho thấy Phương Thành Lãng có ảnh hưởng lớn đến Ngu Chiêu. Họ là sư huynh muội lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mọi chuyện xảy ra giữa họ đều là những ký ức khó phai. Lam Tử Du không chút khó khăn liền kể ra nhiều chuyện cũ liên quan đến hai người. Nhưng đang nói, hắn bỗng nhiên im lặng. Bước chân của Phương Thành Lãng cũng càng ngày càng nặng nề.

“Đại sư huynh, sao đệ cảm thấy huynh đối với Tiểu Lục có chút…” Lam Tử Du không nói tiếp được. Trong lòng hắn, hình tượng của đại sư huynh luôn là một hiệp khách chính nghĩa, luôn bao dung và ôn hòa với mọi người, nhưng tại sao khi đối diện với Ngu Chiêu thì như biến thành một người khác? Yêu cầu khắt khe, không chút tình cảm. Điều khiến hắn sợ hãi hơn là, với tư cách là người chứng kiến, hắn lại không cảm thấy có điều gì không ổn, thậm chí còn thấy bình thường. Lam Tử Du như bị người ta dội một chậu nước lạnh lên đầu, toàn thân lạnh toát.

Phương Thành Lãng không nói một lời. Ngay trước Lam Tử Du, hắn đã sớm nhận ra lỗi lầm của mình. Giờ đây, hắn chỉ muốn bù đắp cho Tiểu Lục, dùng hành động để đổi lại sự tha thứ của nàng.

Lam Tử Du như tìm được một nơi để trút giận, liên tục phàn nàn: “Đại sư huynh, huynh đối xử với Tiểu Lục quá tệ rồi. Đệ đã nói vì sao nàng lại trả lại sáo trúc Tử Vân, còn không thèm để ý đến chúng ta nữa, hóa ra là huynh khiến nàng đau lòng.”

“Đại sư huynh, nếu chuyện này là do huynh gây ra, thì huynh phải chịu trách nhiệm giải quyết. Nếu Tiểu Lục không chịu quay lại, huynh phải xin lỗi nàng. Nếu không được, để nàng đánh vài cái cũng là điều nên làm…”

Phương Thành Lãng vốn không muốn tranh cãi với Lam Tử Du. Nhưng khi nghe Lam Tử Du đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, hắn giận quá mà bật cười.

“Lam Tử Du, có phải đệ đã quên những gì mình từng nói với Tiểu Lục? Đệ đã làm gì? Có cần ta nhắc lại cho đệ nhớ không? Hử?” 

Mặt nạ ký ức vốn dĩ xấu xí nay bị lật tẩy, phơi bày ra những chân tướng trần trụi dưới ánh sáng. Mặt Lam Tử Du tái nhợt, cứng đờ như tượng đá. Ký ức ùa về, từng lời lẽ cay nghiệt hắn dành cho Ngu Chiêu như những mũi dao đâm vào tim. Hắn đã từng hạ nhục nàng, khinh thường nàng, thậm chí ép buộc nàng phải chịu nhục trước bao ánh mắt. Sức lực như bị rút cạn, hai tay run rẩy, hắn thều thào: “Tiểu Lục, nàng... nàng sẽ không tha thứ cho ta chứ?”

Phương Thành Lãng dừng bước, sau một lúc im lặng lâu dài, trầm giọng nói: “Ta không biết.”

Vì vậy, hắn muốn gặp Ngu Chiêu một lần, hỏi nàng trực tiếp.

Lam Tử Du không nhận được câu trả lời từ Phương Thành Lãng, vẫn giữ dáng vẻ thất thần khiến Phương Thành Lãng nhíu mày.

“Thôi được rồi! Nếu không biết câu trả lời, thì hãy tự mình đi tìm câu trả lời! Đệ chẳng lẽ đứng ở đây là có thể khiến Tiểu Lục cảm nhận được sự hối hận của đệ sao! Biết sai mà sửa, thành tâm xin lỗi, ta tin Tiểu Lục sẽ cho chúng ta một cơ hội!”

Dưới sự khích lệ của Phương Thành Lãng, Lam Tử Du miễn cưỡng lấy lại chút tự tin. Hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi nhẹ, “Đại sư huynh, huynh đợi đệ một chút!”

Nói xong, không cần biết Phương Thành Lãng có đồng ý hay không, hắn đột ngột quay người chạy về phía trên núi. Nếu muốn xin lỗi Ngu Chiêu, hắn phải tìm lại một vật trước đã. Có nó, Lam Tử Du sẽ có thêm chút tự tin.

... Giữa rừng trúc xanh ngát, Diệp Tụng Tâm lẻ loi trong đình tre, nâng chén rượu nóng ấm lên nhấp môi. Đôi má ửng hồng vì hơi men. Hôm qua, uy áp của Thanh Diễn chân nhân khiến nàng ta ngất lịm. Khi tỉnh dậy, Ngu Chiêu mà nàng ta ghét nhất đã bị đuổi ra ngoài. Từ nay về sau, Độc Nguyệt Phong chỉ còn lại một mình nàng ta là tiểu sư muội. Vận mệnh của sư tôn và năm vị sư huynh giờ đây dường như nằm trọn trong tầm tay nàng, chỉ cần vươn tay là có được.

Diệp Tụng Tâm nâng ly rượu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, “Ngu Chiêu, nếu không phải ngươi nhất quyết đi vào con đường chết, ta làm sao có thể dễ dàng thắng như vậy, ly rượu này ta kính ngươi.” Nói xong, nàng ta uống cạn.

Cơ thể nàng ta yếu, không thể uống rượu mạnh, nên nàng ta đã tự chuẩn bị loại rượu trái cây có vị nhẹ nhàng. Nhưng vì nàng ta rất ít khi uống rượu, vài ly rượu trái cây đã khiến nàng ta say khướt. 

“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!” 

Lam Tử Du gọi liền mấy tiếng, Diệp Tụng Tâm mới phản ứng chậm rãi, nhận ra có người đang gọi mình. Nàng ta nghiêng đầu, thở ra một hơi nóng, ngơ ngác nhìn Lam Tử Du từ xa tiến lại gần.

“Tiểu sư muội, cuối cùng ta cũng tìm thấy muội rồi!” Lam Tử Du như một cơn gió lốc lao đến trước mặt Diệp Tụng Tâm, đầy vẻ vui mừng.

Diệp Tụng Tâm cười ngây ngô: “Nhị sư huynh, đến uống rượu đi.”

Lam Tử Du ánh mắt chợt lóe, nhận ra điều bất thường ở Diệp Tụng Tâm. Hắn liếc nhìn bình rượu lơ lửng trên không, rồi ngửi thấy mùi rượu trên người nàng, kinh ngạc nói: “Tiểu sư muội, muội say rồi.”

“Không, ta không say!” Diệp Tụng Tâm cố mở to mắt, nghiêm túc phản bác, nhưng cơ thể lại nghiêng ngả, sắp ngã sang một bên.

“Còn nói là chưa say.” Lam Tử Du vội đỡ lấy nàng, vẻ mặt đầy không đồng tình, “Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy nữa, nghe rõ chưa?”

“Ừ, ta nghe nhị sư huynh mà!”

“Đúng rồi, tiểu sư muội, ta tìm muội là có chuyện nhờ muội giúp.” Lam Tử Du cuối cùng cũng nhớ ra việc chính.

Diệp Tụng Tâm tuy ý thức có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, chẳng nghĩ ngợi gì đã lập tức đồng ý, “Được.”

Lam Tử Du vui mừng: “Tiểu sư muội, muội hãy đưa Ngu Chiêu..." 

"Trả lại cho ta cây sáo trúc Tử Vân mà ta đã tặng muội trước kia đi, ta có việc gấp cần dùng."

 Trong chốc lát, hơn phân nửa cơn say của Diệp Tụng Tâm tan biến. Nàng ta thậm chí nghi ngờ liệu có phải mình say quá nên xuất hiện ảo giác hay không.

"Nhị sư huynh, huynh vừa nói gì?"

Lam Tử Du nghiêm túc đáp: "Sáo trúc Tử Vân đấy, chính là cây sáo mà Ngu Chiêu đã tặng muội ba năm trước, màu tím, là ta đích thân làm ra nó. Muội cũng chẳng dùng đến, vậy nên trả lại cho ta đi."

Lúc này, cảm giác say xỉn đã tan biến, Diệp Tụng Tâm càng thấy sự việc càng kỳ lạ. Tại sao Lam Tử Du lại tìm đến nàng ta vào lúc này, lại còn đòi lại cây sáo từng tặng Ngu Chiêu? Ngu Chiêu vừa bị đuổi khỏi Độc Nguyệt Phong, chẳng lẽ giữa hai chuyện này có mối liên hệ nào đó? Nhưng việc đưa Ngu Chiêu trở lại đâu phải dễ, cần phải đến cầu xin Thanh Diễn chân nhân mới được. Rốt cuộc, Lam Tử Du đang âm mưu điều gì?

Nàng ta cẩn thận hỏi: "Nhị sư huynh, huynh cần cây sáo Tử Vân để làm gì?"

"Để xin lỗi Tiểu Lục chứ sao. Đó là món quà ta chuẩn bị cho nàng, nó mang nhiều ý nghĩa sâu sắc, giờ cũng nên trả lại cho nàng rồi." Lam Tử Du nói một cách nhẹ nhàng.

Diệp Tụng Tâm tức đến muốn phun máu. Người ở Độc Nguyệt Phong có phải bị điên rồi không? Lúc Ngu Chiêu còn ở đây thì không biết tốt với nàng, giờ Ngu Chiêu bị đuổi đi rồi, bỗng dưng lại tỉnh ngộ, chạy đến xin tha thứ. Có hèn hạ quá không? Ngu Chiêu mà tha thứ cho các người thì đúng là chuyện lạ. Một lũ ngốc.

Trong lòng, Diệp Tụng Tâm điên cuồng chửi rủa Lam Tử Du. Bề ngoài, nàng ta vẫn phải khéo léo ứng phó.

"Nhị sư huynh, cây sáo trúc Tử Vân đó quý giá quá, muội đã cất riêng nó rồi, nhưng bây giờ đầu muội đang đau, không nhớ ra được ngay, có thể để muội đưa huynh sau được không?"

Diệp Tụng Tâm muốn dùng kế kéo dài thời gian, để sự việc này trôi qua, ít nhất cũng không thể để Ngu Chiêu được quá đắc ý. Trước đây nàng ta cũng thường dùng cách này để khiến Lam Tử Du và những người khác thất hứa, lần nào cũng thành công.

"Không được!"

  • Share:

You Might Also Like

0 comments