Vo Tinh Dao Chuong 041

By Quyt Nho - tháng 7 03, 2024
Views

Chương 41: Lời Mời Từ Thanh Mộc Môn

Người dịch : Bạn Quýt


"Này... Cái này cũng quá... ọe!" Trên mảnh đất cháy đen, một vũng lớn hỗn hợp chất lỏng đỏ và vàng không rõ ràng bốc lên mùi hôi thối khủng khiếp. 

Trương Tuấn nhịn không nổi nữa, cúi người xuống nôn thốc nôn tháo. 

Những người khác khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi cảm thấy dạ dày cuộn lên, và khi nghe thấy tiếng nôn của Trương Tuấn, họ cũng lần lượt nôn theo. 

Ngu Chiêu, Mộc Dã, và Chu Kim Việt đứng nhìn từ xa, nhíu mày và bước lùi lại để tránh xa họ.


"Đại sư tỷ..." Trương Tuấn nôn đến mức không còn gì để nôn nữa, cuối cùng ngẩng đầu lên, yếu ớt nhìn Chu Kim Việt, đôi mắt chứa đầy sự thương cảm. Cảnh tượng này thực sự quá kinh khủng. Hắn cảm thấy rất khó chịu. Những người khác cũng đều mang vẻ mặt mệt mỏi, khiến Chu Kim Việt chỉ biết lắc đầu.


"Ngu sư muội, muội đã làm thế nào mà khiến một con đại yêu cấp bốn như Xích Diễm Sư chết đến không còn nguyên vẹn như vậy?" Trương Tuấn vừa mới cất tiếng hỏi, Ngu Chiêu chỉ khẽ mỉm cười đáp: "Ta không có năng lực như vậy, nhưng ta có trong tay một món bảo vật thuộc tính Thủy."


Mọi người lập tức hiểu ra. Bảo vật là pháp khí do tu sĩ Nguyên Anh luyện chế, chứa đựng một đòn tấn công duy nhất của tu sĩ Nguyên Anh, có thể được sử dụng trong tình huống khẩn cấp để bảo vệ mạng sống. Tuy nhiên, việc luyện chế bảo vật rất phức tạp và tốn kém, thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng hiếm khi có đủ kiên nhẫn để luyện chế. Vì vậy, hiện nay rất ít người nhắc đến bảo vật.


Họ không ngờ rằng, một món bảo vật hiếm có như vậy lại nằm trong tay Ngu Chiêu, hơn nữa lại còn là bảo vật thuộc tính Thủy, khắc chế Xích Diễm Sư. Cái chết của Xích Diễm Sư quả thật không oan.


"Ta vốn nghĩ rằng Ngu sư muội ở Độc Nguyệt Phong không được xem trọng, nhưng hóa ra ta đã nghĩ sai. Thanh Diễn chân nhân vẫn rất quan tâm đến Ngu sư muội, đến mức ban cho nàng một món bảo vật để bảo vệ bản thân." Một người lên tiếng, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.


Trong ấn tượng của họ, Ngu sư muội luôn là một cô gái đáng thương, không được sư phụ yêu thương, cũng không được sư huynh che chở. Hóa ra mọi thứ đều sai. Những tin đồn từ đâu ra đã làm hại biết bao người!


Diệp Tụng Tâm ghen tị đến mức mắt đỏ hoe. Sư phụ sao lại thiên vị đến thế! Ban cho Ngu Chiêu bảo vật, còn nàng chỉ nhận được một đống đồ không có giá trị gì! Thật nực cười khi nàng từng nghĩ rằng sư phụ có chút tình cảm chân thành với mình, không ngờ lại chẳng thể sánh bằng vị trí của Ngu Chiêu trong lòng ngài ấy. Đã như vậy, nàng không cần phải do dự nữa. Khí vận của Thanh Diễn chân nhân, nàng phải đoạt lấy!


Trong số những người có mặt, có lẽ chỉ có Lam Tử Du là nghi ngờ về nguồn gốc của bảo vật. Bởi vì hắn biết rõ rằng Thanh Diễn chân nhân không phải là một người ấm áp và chu đáo, càng không phải là người sẽ bỏ thời gian luyện chế bảo vật vì an toàn của đệ tử. Tuy nhiên, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ngu Chiêu một cách sâu xa.


Ngu Chiêu để mặc cho mọi người bàn tán, cũng không giải thích. Họ có đánh chết cũng không ngờ rằng bảo vật trong tay nàng không phải đến từ Thanh Diễn chân nhân, mà từ Tam sư huynh Tô Minh. Đây cũng là lý do lớn nhất khiến Ngu Chiêu tự tin rằng có thể cứu được Chu Kim Việt. Nàng thậm chí còn hối hận vì lúc đó không đủ tàn nhẫn để đổi thêm một số thứ từ tay Tô Minh.


"Những ai không khỏe thì nghỉ ngơi tại chỗ, những ai còn sức thì theo ta đi dọn dẹp chiến trường." Lời của Chu Kim Việt vừa dứt liền gây ra một trận than vãn.


"Chu sư tỷ, Xích Diễm Sư đã thành ra thế này rồi, không cần phải dọn dẹp nữa đâu."  

"Đúng vậy, thân thể đã tan nát thế này, chắc cũng không còn gì giá trị."  

"Chu sư tỷ, chúng ta hãy rời đi thôi, nếu ở lại thêm một chút nữa, đệ e rằng sẽ nôn hết bữa ăn hôm qua."


Đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông hầu như không ai thiếu thốn, họ thà từ bỏ còn hơn phải tìm kiếm nguyên liệu từ đống xác thú.


Chu Kim Việt nhíu mày: "Lần này dẫn các ngươi ra ngoài chính là để rèn luyện, hiện tại chỉ một chút thử thách mà đã không chịu được, sau này làm sao có thể đứng vững trong giới tu chân?" Nói xong nàng chỉ vào Ngu Chiêu và Mộc Dã đang hợp tác tìm kiếm nguyên liệu: "Hai vị sư muội còn gan dạ hơn các ngươi, các ngươi không thấy xấu hổ khi rút lui sao?"


Thái độ của Chu Kim Việt kiên quyết, mọi người chỉ đành bày ra vẻ mặt khổ sở và bắt đầu hành động. Ban đầu họ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau khi quen thuộc, họ đã có thể miễn nhiễm với môi trường bốc mùi xung quanh, càng tìm càng hăng hái, phát hiện ra một khúc xương thú còn nguyên vẹn cũng khiến họ vui mừng không thôi.


Mộc Dã cúi xuống cẩn thận lấy chất lỏng từ mạch máu của một đống máu thịt đỏ sẫm. Chỉ thấy từng giọt chất lỏng màu vàng sẫm chảy vào bình ngọc trong tay nàng. Rất nhanh chóng, đống máu thịt dần chuyển sang màu trắng. Sau khi thu thập xong chất lỏng, Mộc Dã quay đầu lại, lắc lư bình ngọc và cười đắc ý với Ngu Chiêu: "Đây là máu tim sư của Xích Diễm Sư, quý hơn cả máu của Lục Sắc Lộc. Có phần cho ngươi, khi về ta sẽ luyện chế một lò đan bổ khí huyết, đến lúc đó sẽ chia cho ngươi vài viên."


"Vậy ta cảm ơn ngươi trước."  

"Không cần khách sáo, nào, chúng ta đi thu thập thêm một ít đuôi sư tử."


Trong mắt người ngoài đây chỉ là một bãi chiến trường hỗn loạn, nhưng trong mắt các luyện đan sư thì nơi này lại cả một thiên đường. Mộc Dã giống như một chú chuột nhỏ rơi vào hũ gạo, vui mừng đến quên cả đường về.


Một canh giờ sau, mọi người lại tập hợp. Nhiều người mặt mũi xanh xao, nhưng đôi mắt thì sáng rực lên. Chu Kim Việt hài lòng gật đầu. Việc họ vượt qua được rào cản tâm lý có nghĩa là họ đã tiến thêm một bước. Chuyến đi đến Long Minh Sơn Cốc này cũng không uổng phí, mặc dù có chút nguy hiểm... Đợi đã, nguy hiểm ư? Nhưng không có nguy hiểm nào thực sự xảy ra? Chu Kim Việt đột nhiên nhớ lại kết quả bói toán của Ngu Chiêu. Kết quả lần này giống hệt với lần trước. Quả thật rất chính xác! Sự bất an mà Chu Kim Việt vẫn còn ẩn chứa trong lòng cuối cùng cũng tan biến.


Nàng mỉm cười rạng rỡ: "Vừa rồi khi các sư đệ sư muội dọn dẹp chiến trường, tỷ đã đi dò xét một lượt. Xích Diễm Sư đến từ hướng Tây, vì vậy chúng ta sẽ đi theo hướng Tây, nếu sau hai ngày không phát hiện gì thêm, chúng ta sẽ chuẩn bị trở về tông môn. Còn có ai thắc mắc gì không?"


"Không có." Mọi người đồng thanh.


"Tốt, xuất phát." Chu Kim Việt như một mũi tên chuẩn bị bắn ra, trong chớp mắt đã lao về phía trước.


Mộc Dã nhìn theo bóng dáng của Chu Kim Việt biến mất trước mặt, đầy vẻ ngưỡng mộ: "Chu sư tỷ thật tuyệt, mỗi lần đều tiên phong, xông lên trước, ở bên tỷ ấy thật an toàn."


Ngu Chiêu gật đầu đồng ý. Chu Kim Việt là người có sức hút cá nhân mạnh mẽ nhất mà nàng từng gặp. Làm bạn với tỷ ấy không bao giờ lo lắng sẽ bị phản bội.


Mộc Dã liếc nhìn Ngu Chiêu: "Ngươi cũng không kém đâu, có lẽ ngươi chưa nhận ra nhưng tâm lý của ngươi ổn định hơn bọn họ nhiều. Lần này ra ngoài, điều may mắn nhất đối với ta là quen biết được ngươi và Chu sư tỷ. Sau này nếu có cơ hội, ngươi và Chu sư tỷ nhất định phải đến Thanh Mộc Môn của ta làm khách, đan dược ta sẽ bao hết."


Ngu Chiêu cảm thấy trong lòng khẽ động. Nghe nói dưới Thanh Mộc Môn có một mạch Hỏa thượng phẩm, các tiền bối của Thanh Mộc Môn đã sử dụng trận pháp để chia mạch Hỏa thành một trăm lẻ tám nhánh. Trên mỗi nhánh đó đều có một phòng luyện đan được xây dựng. Các đệ tử của Thanh Mộc Môn khi chưa thể thành thạo điều khiển hỏa diễm(cầu lửa) thường sẽ chọn đến phòng luyện đan để luyện tập.


Ngu Chiêu trước đây vẫn còn do dự không biết sau khi thu thập đủ nguyên liệu luyện khí, nàng nên nhờ một luyện khí sư chế tác pháp khí cho Ảo Tịch Quyết hay tự mình luyện chế. Pháp khí do luyện khí sư chế tạo có tỷ lệ thành phẩm cao, sai số ở các chi tiết rất nhỏ, tương ứng với giá cả cũng rất đắt đỏ.


Ngu Chiêu muốn tự tay chế tác pháp khí, nhưng vấn đề là nàng là một tu sĩ thuộc tính Thủy, hoàn toàn không thể điều khiển hỏa diễm. Phòng luyện đan của Thanh Mộc Môn lại có thể cung cấp cho nàng nguồn lửa cần thiết. Do đó, Ngu Chiêu liền vui vẻ nhận lời mời của Mộc Dã và ghi nhớ việc sẽ đến Thanh Mộc Môn ở trong lòng.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments