Chương 51 Tự nguyện xuống núi
Người dịch: Danh Vu
Beta: Quýt
—
“Nếu đệ tử đoán không lầm, có lẽ sư tôn muốn trút giận giùm Diệp Tụng Tâm vì Tinh Không Thạch. Nhưng sư tôn có biết tại sao Diệp Tụng Tâm nổi tiếng hơn đệ tử như vậy, nhưng đồng môn cùng tham gia huấn luyện lại nguyện ý cho đệ tử Tinh Không Thạch chứ không phải Diệp Tụng Tâm không?" Ngu Chiêu khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Diệp Tụng Tâm trong lòng khẽ biến, nàng ta sợ Ngu Chiêu sẽ nói ra điều gì xấu hổ về mình nên vội vàng nói : "Lục sư tỷ, muội, muội biết chính mình là người yếu kém, gây phiền toái cho mọi người. Tinh Không Thạch đưa cho lục sư tỷ là lẽ tất nhiên, muội thật sự không phản đối.”
“Ngươi cũng biết là ngươi cản trở mọi người sao. Bởi vì ngươi mà lịch trình huấn luyện bị kéo dài hơn hai ngày. Suốt chặng đường ngươi không có đóng góp gì mà giờ đây lại có bản lĩnh mặt dày muốn giành Tinh Không Thạch với ta. Chỉ vì ngươi là đồ phế vật sao? Diệp Tụng Tâm, ngươi có thể có chút mặt mũi được không? "
Khi Ngu Chiêu nói những lời cuối cùng này, trong lòng nàng trở nên sảng khoái. Nàng từng quá sống nội tâm, giấu kín mọi cảm xúc trong lòng, uất nghẹn mà chết đi. Giờ đây khi nàng luyện Huyễn Tịch Quyết, chỉ một lòng tập trung vào bản thân mình, không ham muốn, không dục vọng. Ai gây rối với nàng thì nàng cũng không ngần ngại vả thẳng mặt kẻ đó.
Diệp Tụng Tâm mặt đỏ bừng đầy tức giận, nhưng nàng ta vẫn cố giữ nguyên bộ dạng hiền lành, mềm yếu đơn thuần, không phản bác một lời nào, chỉ nhìn Ngu Chiêu bằng đôi mắt đẫm lệ, lắc đầu liên tục.
Nếu như mọi khi, tam sư huynh Tô Minh sẽ đứng lên nói thay Diệp Tụng Tâm. Thế nhưng chính bản thân hắn ta cũng mới vừa bị Ngu Chiêu nói như tát vào mặt, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không dám chứ nói gì đến việc cãi lại Ngu Chiêu. Hơn nữa trong lời nói của Ngu Chiêu tuy không mấy dễ nghe nhưng cũng khiến hắn phải suy ngẫm một hồi. Họ thực sự đã đối xử quá tệ với nàng, để rồi dẫn đến kết cục của ngày hôm nay ư?
Thanh Diễn chân nhân thong dong để Ngu Chiêu tường thuật lại sự tình, biểu cảm vẫn trước sau như một. Ngài giống hệt một pho tượng Phật không buồn, không vui ngồi an tọa trên đài mây. Bi thương và tức giận của Ngu Chiêu không thể ảnh hưởng đến bất kỳ cảm xúc nào của ngài ấy. Sư tôn ngồi trên đài cao xa xa, nhìn xuống chúng sinh, trong mắt không dính lấy hạt bụi trần thế. Ngu chiêu nhìn sư tôn đột nhiên cười lớn: "Sư tôn, người là tu sĩ mạnh nhất mà đệ tử từng thấy..."
Tể Nguyên tông chủ lòng đầy thắc mắc: Tại sao đang mắng nửa ngày lại dừng lại rồi? Ngài ấy đang nghe đến đoạn cao trào cơ mà.
Tô Minh và Diệp Tụng Tâm cũng vô cớ cảm thấy không khí có chút kỳ lạ. Tại sao lại mắng bọ họ mà sư tôn thì lại không?
Thanh Diễn chân nhân vẻ mặt thờ ơ. Ngài ấy nghĩ câu này ắt hẳn có phần tiếp theo.
"...Sư tôn cũng là tu sĩ tàn nhẫn và tôn nghiêm nhất mà đệ tử từng thấy.”
Tình cảm của Ngu Chiêu đối với Thanh Diễn chân nhân tương đối phức tạp. Kể từ lúc Thanh Diễn chân nhân cứu nàng khỏi nơi tị nạn, nàng đã coi Thanh Diễn chân nhân như thần tiên. Sau đó Thanh Diễn chân nhân đưa nàng vào Ngũ Hành đạo tông và nhận nàng làm đệ tử để khiến nàng có chỗ dung thân. Nàng coi Thanh Diễn chân nhân như sư tôn và cũng như phụ thân của mình. Chính vì lẽ đó, vì sư tôn nàng có thể sẵn sàng từ bỏ mạng của chính mình. Chỉ là dù bản thân có bao nhiêu lòng nhiệt huyết đi chăng nữa thì nó cũng sẽ bị hao mòn bởi sự thất vọng dần dần tích tụ mà thôi. Nhát kiếm xuyên tim kiếp trước của Thanh Diễn chân nhân như giọt nước tràn ly triệt để khiến nàng thất vọng.
“Làm càn!”
Ngu Chiêu chưa kịp nói xong, một cỗ uy áp cực lớn lập tức quét qua toàn bộ đại sảnh. Tô Minh và Diệp Tòng Tâm còn chưa kịp phản ứng đã bị áp lực đánh bay, giây tiếp theo liền mất đi ý thức. Còn Ngu Chiêu dưới sự bảo vệ của Tễ Nguyên tông chủ mới có thể miễn cưỡng đứng không vững.
Tễ Nguyên tông chủ cũng chịu không nổi, chỉ đáng thương cái ghế dưới mông đã hóa thành bột dưới uy áp cường đại của Thanh Diễn chân nhân. Tu vi của ông hiện tại mới chỉ là cấp Hóa Thần sơ kỳ. Đương nhiên không thể sánh bằng Thanh Diễn chân nhân đang cấp hóa thần hậu kỳ. Vì vậy ông cũng rất khó khăn mới chống đỡ được uy áp đó.
Tông chủ âm thầm kêu khổ, Ngu Chiêu ngay cả Thanh Diễn Chân Nhân cũng dám mắng. Đây phải có bao nhiêu dũng khí dám vạch trần sự thật mà người khác không dám nhắc tới kia chứ.
“Sư tôn, không phải ngài luôn nói trưởng bối thì phải bao dung với tiểu bối sao? Sao sư tôn không thể một lần dung thứ cho những lời nói thô lỗ của đệ tử? " Ngu Chiêu mồ hôi đầy đầu, thân thể run rẩy không kiểm soát, nhưng nàng vẫn cố kéo khóe miệng, gắng gượng đối diện với ánh mắt của Thanh Diễn Chân Nhân.
Trong mắt Thanh Diễn Chân Nhân, sắc giận càng lúc càng sâu, khẽ lắc đầu: "Vô phương cứu chữa."
Thanh Diễn chân nhân thật sự không thể hiểu được, Ngu Chiêu chỉ chịu một chút ủy khuất như thế, cớ gì lại biểu hiện như thể toàn thế gian đều phụ lòng nàng? Lời giải thích duy nhất có thể tạm chấp nhận là đạo tâm của Ngu Chiêu đã tan vỡ, lạc vào ma đạo, trở thành kẻ điên dại. Người như thế không còn thích hợp để ở lại Ngũ Hành Đạo Tông.
Thanh Diễn Chân Nhân đột ngột thu lại uy áp, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng, tựa như nước giếng sâu không gợn sóng.
Tễ Nguyên không hiểu gì, thận trọng nhìn ngài ấy.
“Ngu Chiêu tâm tính không tốt, không thể trọng dụng, từ hôm nay trục xuất khỏi môn hạ, không còn được tự xưng là người của Độc Nguyệt Phong.”
"Thanh Diễn!" Tễ Nguyên tông chủ hôm nay thật sự đã trải qua quá nhiều cú sốc. Đầu tiên là nghe được nhiều bí mật của Độc Nguyệt Phong, sau đó lại chứng kiến cảnh sư đồ bất hòa, khiến đầu ông như muốn nổ tung.
" Thanh Diễn chân nhân, xin hãy nghĩ lại, Ngu Chiêu, con bé..."
Tễ Nguyên cảm thấy Ngu Chiêu không đến nỗi như lời Thanh Diễn chân nhân nói. Đương nhiên đây không phải trực giác của bản thân hắn, mà do đại đệ tử của hắn bẩm báo. Ngu Chiêu đã có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm dưới sự đe dọa của yêu quái cấp bốn. Thậm chí chỉ cần dùng một vật pháp khí đã có thể cứu Chu Kim Việt, điều này đủ để chứng minh con bé có tài năng. Thanh Diễn Chân Nhân có thành kiến với nàng nên mới dẫn đến hiểu lầm.
Tễ Nguyên tông chủ đơn thuần đến đây là muốn giải thích hiểu lầm, ông làm sao có thể bó tay chịu trận lúc này?
Ngay lúc tông chủ đang cố gắng chọn từ ngữ để thay đổi quan điểm của Thanh Diễn Chân Nhân, Ngu Chiêu đột nhiên quỳ xuống, tạo nên một tiếng vang.
"Tạ ơn Thanh Diễn Chân Nhân đã thành toàn!!"
Tễ Nguyên: !!!
Không phải, sao ngươi lại đồng ý nhanh như vậy, ta còn đang định nói giúp ngươi cơ mà?
Tễ Nguyên tông chủ lo lắng đến mức điên cuồng nháy mắt với Ngu Chiêu. Ngu Chiêu còn quá trẻ người non dạ, không hiểu việc bị một tu sĩ Hóa Thần đuổi khỏi tông môn sẽ có ảnh hưởng đến nàng thế nào.
Trước hết, sẽ không có tu sĩ cấp cao nào khác trong Ngũ Hành Đạo tông dám nhận Ngu Chiêu làm đệ tử. Phải nói rằng trong toàn bộ giới tu hành, cũng có rất ít người dám mạo hiểm đắc tội Thanh Diễn chân nhân để trở thành sư tôn mới của Ngu Chiêu.
Thứ hai, các đệ tử khác cũng sẽ cảm thấy kiêng dè và xa lánh Ngu Chiêu, làm cho nàng không thể hòa nhập được với các đệ tử khác.
Cuối cùng, Ngu Chiêu khi mất hết tư cách của đệ tử chân truyền, trở thành đệ tử bình thường, tông môn cũng sẽ không bồi dưỡng nàng như trước nữa.
Do đó, việc Ngu Chiêu mất đi thân phận đệ tử thân truyền của Thanh Diễn Chân Nhân chỉ có trăm hại mà không có một lợi, đây là một quyết định cực kỳ dại dột và ngu xuẩn.
Tất nhiên, Tễ Nguyên tông chủ không muốn thấy tài năng của Ngu Chiêu bị chôn vùi nên vẫn cố cắn răng nhìn Thanh Diễn chân nhân: "Thanh Diễn, đây chỉ là lời nói trong lúc giận dữ của hài tử, ngài đừng để trong lòng."
"Đây không phải lời nói xốc nổi."
Ngu Chiêu tháo túi trữ vật bên hông, đặt xuống mặt đất trước mặt.
"Trong này có lệnh bài thân truyền của đệ tử, pháp khí mà Thanh Diễn Chân Nhân đã ban cho, cùng với ngọc giản công pháp Hải Thượng Minh Nguyệt Quyết, nay đều hoàn trả lại cho Thanh Diễn Chân Nhân. Từ giờ trở đi, Ngu Chiêu không còn là lục đệ tử của Thanh Diễn Chân Nhân, cũng không phải là người của Độc Nguyệt Phong nữa, chỉ là một đệ tử nội môn bình thường trong Ngũ Hành Đạo Tông."
Thấy dáng vẻ quyết tâm của Ngu Chiêu, Tễ Nguyên tông chủ chợt nhận ra Ngu Chiêu đã chuẩn bị từ trước. Mục đích của nàng chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Thanh Diễn Chân Nhân, nên mới cố tình ăn nói ngang ngược, chọc giận ngài ấy. Có lẽ cả ông cũng là một phần trong kế hoạch của nàng, nếu không với cơ thể yếu ớt của Ngu Chiêu, nàng đã sớm bị Thanh Diễn Chân Nhân thiêu thành tro bụi dưới cơn thịnh nộ kia rồi.
Tễ Nguyên tông chủ bị tính kế nhưng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút yên tâm.
Ngu Chiêu đã quyết ý, ông cũng không cần thêm rắc rối cản trở. Ông chính là người đứng về phía Ngu Chiêu!
0 comments