Vo Tinh Dao Chuong 053

By Quyt Nho - tháng 7 04, 2024
Views

Chương 53: Quy tắc sinh tồn của đệ tử nội môn

Người dịch: Bạn Quýt

"Tông chủ, ngài đang đùa với lão Hầu ta sao?" Hầu trưởng lão ngây người một lúc lâu, trợn trừng mắt không thể tin nổi. Không trách ông kinh ngạc đến vậy, bởi vì ở Ngũ Hành Đạo Tông, từ trước đến giờ chỉ có đệ tử nội môn được thăng lên làm đệ tử thân truyền, chưa từng có tiền lệ đệ tử thân truyền lại bị giáng xuống làm đệ tử nội môn. Ai tồi tệ đến mức bị sư môn trục xuất cơ chứ? Nghĩ đến thôi cũng thấy là điều không thể xảy ra.

Tễ Nguyên tông chủ hắng giọng một tiếng, "Khụ, ta trông giống người đang đùa với ông sao? Chuyện là như vậy thôi, ông cũng đừng hỏi nhiều, cứ làm theo là được."

Hầu trưởng lão dần dần hiểu ra, ánh mắt nhìn Ngu Chiêu như thể nhìn một kẻ quái dị. Ông đã nhận ra Ngu Chiêu. Dù sao Thanh Diễn Chân Nhân cũng là người đứng đầu bảng xếp hạng võ lực của Ngũ Hành Đạo Tông. Ngài ấy chỉ thu nhận bảy đệ tử thân truyền, mà Ngu Chiêu cũng được coi là một trong những người nổi tiếng nhất. Tuy danh tiếng không tốt, nhưng cũng không ai trong số đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông không biết đến nàng. Trong thời gian những tin đồn thất thiệt kia lan truyền, hằng ngày luôn có đệ tử lén lút bàn tán về lý do tại sao Thanh Diễn Chân Nhân không trục xuất Ngu Chiêu khỏi môn hạ. Tất nhiên, không ai nghĩ rằng những cuộc bàn tán của họ lại trở thành hiện thực, họ chỉ là nói chuyện phiếm cho thỏa chí mà thôi. Ai ngờ Ngu Chiêu thực sự trở thành đệ tử bị Độc Nguyệt Phong từ bỏ.

Hầu trưởng lão hoàn toàn có thể tưởng tượng được tiếp theo Ngu Chiêu sẽ phải đối mặt với một trận cuồng phong của những cuộc bàn tán như thế nào. Ông nhíu mày, quay sang nhìn Tễ Nguyên: "Tông chủ, hay là ngài đưa nàng về chủ phong ở tạm một thời gian đi?"

Ít nhất thì ở chủ phong, các đệ tử cũng sẽ kiềm chế phần nào.

Tễ Nguyên nhìn thấy Hầu trưởng lão nghĩ giống mình, không nhịn được mà vỗ vai ông ta đầy cảm kích. Hầu trưởng lão đúng là một vị trưởng lão hết lòng vì tông môn, hết lòng vì đệ tử, thật biết cách suy nghĩ cho các đệ tử.

Hầu trưởng lão còn tưởng rằng Tễ Nguyên đã đồng ý, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thay cho Ngu Chiêu thì đã nghe thấy Tễ Nguyên dứt khoát từ chối: "Không được, công tư phải rõ ràng, cho dù là ta cũng phải xử lý theo môn quy."

Tễ Nguyên ưỡn ngực, vẻ mặt đầy chính nghĩa và quyết đoán, chẳng chút nào giống người vừa rồi còn cố gắng thuyết phục Ngu Chiêu. 

Hầu trưởng lão xúc động, trong lòng không khỏi sinh ra chút xấu hổ. Ông đề xuất ý kiến này phần lớn vì nghĩ rằng Tông chủ có vẻ rất coi trọng Ngu Chiêu, nên muốn nể mặt Tông chủ, không ngờ Tông chủ lại công tư phân minh như vậy, lập tức từ chối không chút do dự. Tâm tính của Tông chủ quả là cao cả, ông tự thấy mình thua kém rất nhiều.

"Tông chủ yên tâm, ta biết phải làm gì rồi." Hầu trưởng lão vỗ ngực bảo đảm. Theo quy tắc mà làm, điều này ông rất rành.

Sau khi nghe những lời của Hầu trưởng lão, Tễ Nguyên vẫn không hoàn toàn yên tâm về ông ta. Ông giao Ngu Chiêu cho Hầu trưởng lão rồi ung dung quay về chủ phong, nơi đại đệ tử của ông đang chờ tin tức.

"Đi theo ta." 

Ngay khi Tễ Nguyên rời đi, vẻ ấm áp trên mặt Hầu trưởng lão lập tức biến mất. Ngu Chiêu lặng lẽ đi theo, hoàn toàn không để tâm đến sự thay đổi thái độ của ông ấy.

Nội viện của Ngũ Hành Đạo Tông nằm ở một ngọn núi thấp phía nam chủ phong, với hàng trăm gian viện nhỏ nằm rải rác theo thế núi.

Hầu trưởng lão thấy Ngu Chiêu suốt dọc đường rất yên tĩnh, cũng không nhiều lời, miễn cưỡng coi như hài lòng. Nghĩ đến việc Tông chủ đối xử với nàng đặc biệt, ông ta mới đại phát từ bi, nói cho nàng vài quy tắc sinh tồn của đệ tử nội môn.

Đệ tử nội môn là tầng lớp đệ tử có áp lực lớn nhất và cũng là hiếu chiến nhất trong ba cấp bậc đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông. Chỉ vì yêu cầu đối với đệ tử nội môn rất nghiêm ngặt, cứ nửa năm một lần sẽ tổ chức một cuộc thi xếp hạng đệ tử nội môn, chỉ cần ba lần liên tiếp đứng trong mười vị trí cuối cùng, sẽ tự động bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn. Mà cách thức thăng cấp của đệ tử ngoại môn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đánh bại một đệ tử nội môn, là có thể thành công thăng cấp.

"Tương ứng với điều đó, nội môn đệ tử sẽ bị ghi một lần phạt. Cũng như vậy, nếu tích lũy ba lần, họ sẽ bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn. Đệ tử ngoại môn muốn giẫm lên nội môn đệ tử để thăng tiến, trong khi nội môn đệ tử vừa không muốn trở thành bàn đạp của người khác, lại vừa muốn được các trưởng lão và phong chủ để mắt, trở thành đệ tử thân truyền, nên phải ra sức tu luyện. Tranh giành tài nguyên, danh tiếng, địa vị. Tôn chỉ của nội môn đệ tử gói gọn trong một chữ: Tranh!"

Ngu Chiêu tiếp nhận thông tin từ Hầu trưởng lão, trong lòng lập tức vạch ra những nguyên tắc hành động sắp tới. Nàng không có thời gian mỗi ngày đấu đá tranh giành với nội môn đệ tử. Vị trí đệ tử thân truyền mà họ khao khát, nàng chẳng màng. Điều nàng cần chỉ là một môi trường yên tĩnh để tu luyện. Một yêu cầu nhỏ nhặt như vậy, hẳn sẽ không ai từ chối nàng chứ?

“Thực ra ngươi cũng không cần quá lo lắng. Với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của ngươi, trong số nội môn đệ tử cũng không có mấy ai có thể so sánh được. Chỉ cần ngươi không đụng phải vài người đó, thì chắc sẽ có thể cùng họ chung sống hòa thuận.”

“Hầu trưởng lão, mấy người đó là ai vậy?” Ngu Chiêu hỏi.

Lúc này, Hầu trưởng lão lại không muốn nói nhiều nữa: "Ngươi ở đây một thời gian rồi sẽ biết. Nhìn kìa, phía trước chính là nội viện."

Nội môn đệ tử mỗi ngày chỉ làm một việc, đó là tu luyện! Chỉ có tu luyện mới trở nên mạnh hơn, chỉ có tu luyện mới bảo vệ được vị trí hiện tại. Không có tu sĩ nào muốn bị kẻ yếu hơn mình đào thải, và cũng không ai cam tâm dậm chân tại chỗ. Vì vậy, dù là vào thời gian đẹp nhất trong ngày, nội viện vẫn chẳng thấy bóng dáng ai.

Ngu Chiêu vừa bước vào nội viện, bầu không khí căng thẳng áp lực lập tức bao trùm lấy nàng. Trong không khí dường như ẩn chứa cả tia lửa nhỏ.

“Cảm nhận được quyết tâm của họ chưa?” Hầu trưởng lão cười ha hả nói.

Ngu Chiêu gật đầu. Khi ở Độc Nguyệt Phong, Phương Thành Lãng, Thôi Ngọc cùng những người khác đều thúc giục nàng tu luyện. Nàng tự nhận mình cũng khá chăm chỉ, nhưng đến đây rồi, nàng nhận ra rằng mình vẫn còn đánh giá quá cao bản thân.

Hầu trưởng lão lại dẫn Ngu Chiêu đi theo con đường bậc đá được xây từ núi, tiếp tục leo lên sườn núi.

"Cách chọn lựa viện phủ tu luyện trong nội viện cũng có quy định. Người có năng lực mạnh nhất sẽ ở dưới chân núi, chỉ có những người yếu nhất mới ở trên đỉnh núi. Ngươi biết tại sao không?"

Ngu Chiêu suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chắc là để tiết kiệm thời gian?"

Sống dưới chân núi, đi đâu cũng tiện lợi hơn. Tuy so với đỉnh núi thì không tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, nhưng trong mắt nội môn đệ tử, một chút chênh lệch nhỏ cũng có thể trở thành yếu tố quyết định thắng thua.

"Đúng vậy, cho nên việc phân phối viện phủ không phải là cố định. Chỉ cần ngươi có năng lực, ngươi có thể ở bất cứ gian viện nào tại đây. Điều này cũng coi như một biểu tượng của địa vị." Trong lời nói của Hầu trưởng lão mang theo một chút kích động. Dường như ông rất mong đợi Ngu Chiêu sẽ thách thức nội môn đệ tử.

Ngu Chiêu mỉm cười, nhưng không đáp lời.

Ngọn núi nơi nội viện tọa lạc khá thấp, Ngu Chiêu và Hầu trưởng lão đi chưa đầy một nén nhang đã tới đỉnh núi.

Ở chính giữa đỉnh núi là một mảnh đất bằng phẳng, giữa đó có một tiểu viện màu xanh đứng sừng sững. Bên ngoài tiểu viện có một vòng hàng rào, qua các khe hở của hàng rào có thể thấy rõ cảnh tượng bên trong. Khu vực bên trong tiểu viện là một mảnh đất trống, nhưng ở góc phía đông có một cây cổ thụ đã qua nhiều năm tháng mọc lên. Thân cây vô cùng to lớn, tán lá như những tầng mây dày đặc, khi gió thổi qua, lá cây va vào nhau phát ra tiếng xào xạc.

Ngu Chiêu vừa nhìn đã thấy thích ngay cây cổ thụ ấy. Nàng giơ tay chỉ vào tiểu viện: "Hầu trưởng lão, ta muốn ở đây."

  • Share:

You Might Also Like

0 comments