Chương 25: Tiểu Sư Muội Là Bảo, Ngu Chiêu Là Cỏ Dại
Người dịch : Bạn Quýt
—
Ba ngày sau. Phương Thành Lãng, Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm đã có mặt tại quảng trường tông môn từ sớm. Lúc này, quảng trường đã có một số đệ tử đồng hành đến từ các phong khác. Khi thấy ba người họ đi tới, ánh mắt của những người này liền sáng lên.
Phương Thành Lãng với dáng vẻ cao lớn, nét mặt luôn ẩn chứa nụ cười nhẹ, mang đến cho người đối diện cảm giác dễ chịu như được tắm trong ánh xuân. Lam Tử Du cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, ánh mắt phóng túng và ngạo mạn thể hiện rõ nét qua đuôi mắt hơi nhếch lên. Diệp Tụng Tâm đứng giữa hai người, làn da trắng mịn như tuyết, đôi môi hồng hào mềm mại nổi bật, bộ váy trắng khẽ bay nhẹ theo từng bước chân uyển chuyển, như từng đóa sen nở rộ. Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đều là những người xuất chúng trong thế hệ đồng môn, phong thái tự nhiên toát ra khí chất mạnh mẽ và tự tin. Sự hiện diện của Diệp Tụng Tâm vừa vặn làm dịu đi sự sắc bén của hai người họ, tạo nên một bức tranh hài hòa, đẹp mắt.
“Gặp Phương sư huynh, Lam sư huynh!”
“Diệp sư muội, lâu rồi không gặp.”
“Trương sư đệ.”
“...”
Hai nhóm người chào hỏi nhau rồi đứng lại trò chuyện, bầu không khí trở nên thân mật. Tuy nhiên, câu chuyện chẳng mấy chốc lại chuyển hướng sang Ngu Chiêu. Có người tò mò hỏi: “Nghe nói Ngu sư muội ba ngày trước đã kết thúc bế quan, thân thể chắc đã hồi phục rồi nhỉ?”
Thần sắc của Phương Thành Lãng thoáng cứng lại nhưng nhanh chóng che giấu, mỉm cười đáp: “Cảm ơn Trương sư đệ đã quan tâm, sức khỏe của lục sư muội đã không còn vấn đề gì.”
Trương Tuấn gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, nhưng lại nghi hoặc hỏi: “Vậy sao Ngu sư muội không đi cùng các vị? Chẳng phải nàng cũng tham gia lịch luyện ở Long Minh Sơn Cốc sao?”
Câu hỏi này khiến sắc mặt của Phương Thành Lãng, Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm đồng loạt biến đổi.
Phương Thành Lãng hỏi lại: “Đệ nghe tin này từ đâu?”
Ánh mắt của Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm cũng tập trung vào Trương Tuấn.
Trương Tuấn ngạc nhiên hơn cả ba người kia, “Các huynh không biết sao? Chính đại sư tỷ đã đích thân xin sư tôn cho phép đấy. Sư tôn đã đồng ý, ngay vào tối hôm Ngu sư muội xuất quan.”
Trương Tuấn là đệ tử thứ hai của tông chủ, cùng sư môn với Chu Kim Việt. Tin tức do hắn nói ra độ chính xác rất cao. Phương Thành Lãng và hai người còn lại im lặng không nói gì. Trên thực tế, ngoại trừ Diệp Tụng Tâm từng gặp Ngu Chiêu trong động phủ của Thanh Diễn Chân Nhân, Phương Thành Lãng và Lam Tử Du thậm chí chưa thấy mặt nàng, chứ đừng nói đến việc biết về chuyện nàng tham gia lịch luyện.
Trong lòng Phương Thành Lãng cảm thấy hơi đau khổ. Tiểu Lục thật sự đã trở nên xa cách với hắn, ngay cả chuyện quan trọng như tham gia lịch luyện cũng không bàn bạc với hắn.
Lam Tử Du lại nghĩ rằng Ngu Chiêu vẫn chứng nào tật nấy, nghe tin tiểu sư muội sẽ đến Long Minh Sơn Cốc là lập tức muốn đi theo, thậm chí còn tìm đến tận chủ phong để cầu xin. Thật mất mặt cho Độc Nguyệt Phong.
Diệp Tụng Tâm phải nắm chặt tay để kiềm chế không lộ ra cảm xúc. Nàng đã đánh giá thấp Ngu Chiêu rồi. Biết rằng không thể đi đường của Thanh Diễn Chân Nhân, nàng liền tìm đến tông chủ, cuối cùng lại thành công đạt được điều mong muốn. Nghĩ đến những biến số có thể xảy ra trên đường, lòng hận thù của Diệp Tụng Tâm với Ngu Chiêu càng thêm mãnh liệt.
Nhìn thấy các đệ tử Độc Nguyệt Phong có vẻ mâu thuẫn nội bộ, những người xung quanh cũng hiểu ý mà chuyển sang chủ đề khác, không tiếp tục đả kích họ. Phương Thành Lãng cũng hợp tác nói sang chuyện khác, như thể đã giải tỏa được không khí ngượng ngùng, nhưng sự hòa hợp không còn như trước.
Trong khi mọi người đang trò chuyện, thời gian lặng lẽ trôi qua. Đến gần giờ Thìn, Ngu Chiêu và Chu Kim Việt xuất hiện tại quảng trường.
“Châu sư tỷ đến rồi!”
Theo tiếng hô lớn, mọi ánh mắt đều hướng về cổng vào quảng trường. Hai bóng người sánh vai xuất hiện trước mắt mọi người. Liền sau đó là những tiếng thốt lên kinh ngạc.
“Đó là Ngu Chiêu sao?!”
“Ngu sư muội lớn lên hay đã thay đổi, sao cảm giác như trở thành một người hoàn toàn khác vậy.”
“Các người có để ý không? Ngu Chiêu đi bên cạnh Châu sư tỷ mà khí thế không hề bị Chu Kim Việt lấn át. Ba năm bế quan, nàng thay đổi quá lớn!”
“…”
Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc trước sự thay đổi của Ngu Chiêu. Nói đúng ra, Ngu Chiêu trong Ngũ Hành Đạo Tông cũng nổi tiếng không kém gì Chu Kim Việt, chỉ là một người bị mang tai tiếng xấu xa, còn người kia lại được ngưỡng mộ khắp nơi. Hôm nay nhìn thấy, hình tượng trong lòng họ hoàn toàn bị đảo lộn. Ngu Chiêu dường như đã thoát thai hoán cốt, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nàng thật khó gần.
Phương Thành Lãng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt, khác xa hoàn toàn với ký ức của hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi không rõ lý do. Người trước mắt khiến hắn vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến hắn nghi ngờ liệu những kỷ niệm liên quan đến tiểu Lục có phải chỉ là ảo tưởng, rằng thực ra hắn chưa bao giờ thực sự gần gũi với nàng.
“Ngươi cũng đến đây, có phải nhất định phải đối đầu với tiểu sư muội thì ngươi mới vui không? Ta nói trước, ta và đại sư huynh không có thời gian bảo vệ ngươi. Đến lúc ngươi bị thương thì đừng trách chúng ta, đều là ngươi tự chuốc lấy.” Lam Tử Du nhìn thấy Ngu Chiêu, cơn tức giận dồn nén trong lòng liền bộc phát, không suy nghĩ mà buông lời châm biếm ngay lập tức.
Diệp Tụng Tâm nhếch môi, biết rằng đây là lúc nên đứng ra kích động mâu thuẫn, nhưng chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Ngu Chiêu đã vang lên.
“Nhị sư huynh yên tâm, chuyến này không cần huynh bận tâm. Huynh và đại sư huynh chỉ cần lo cho tiểu sư muội là đủ rồi. An nguy của tiểu sư muội quan trọng hơn ta nhiều.”
Lam Tử Du không ngờ Ngu Chiêu lại nói ra những lời như vậy, ngẩn ra một lúc rồi miễn cưỡng làm ra vẻ: “Hừ, ngươi biết điều thì tốt.”
“Ngươi…” Chu Kim Việt thấy vậy, lửa giận như sắp bùng nổ qua ánh mắt. Lam Tử Du nói kiểu gì vậy! Tiểu sư muội là bảo bối, còn Ngu sư muội chỉ là cỏ rác? Thật vô lý!
Ngu Chiêu liền giữ lấy tay Chu Kim Việt, lắc đầu ngăn nàng lại. Đợi Chu Kim Việt bình tĩnh hơn, Ngu Chiêu mới tiến đến hành lễ với Phương Thành Lãng và Diệp Tụng Tâm.
“Đại sư huynh, tiểu sư muội.” Lời chào hỏi không thể chê trách nhưng cũng không làm người khác cảm thấy thân thiết.
Phương Thành Lãng muốn nói gì đó, nhưng trước mặt mọi người lại không biết bắt đầu từ đâu, đành chỉ cười gượng rồi đáp lễ.
Chu Kim Việt kiểm tra lại số người, thấy đã đủ, liền lớn tiếng nói: “Các vị đồng môn, lần này hành trình đến Long Minh Sơn Cốc do ta dẫn đội, còn Phương Thành Lãng sư huynh của Độc Nguyệt Phong sẽ làm phó đội trưởng. Chuyến này lấy lịch luyện làm chính, săn bắt hươu thất sắc làm phụ. Bất kể khi nào và ở đâu, các ngươi đều phải đặt an nguy của mình lên hàng đầu. Ta với tư cách là đội trưởng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mọi người…”
Giọng của Chu Kim Việt không giống vẻ ngoài dịu dàng, mà mang theo một nét cứng cỏi đặc biệt. Ngu Chiêu nghe vậy, hốc mắt không khỏi cay cay. Chu Kim Việt đã dùng hành động thực tế để chứng minh những gì nàng nói không phải là lời suông. Cho đến phút cuối cùng của cuộc đời, Chu Kim Việt vẫn cố gắng cầm chân con sư tử xích viêm, bảo vệ đồng đội rút lui.
Từ Chu Kim Việt, Ngu Chiêu cảm nhận được một cảm giác an toàn chưa từng có.
“… Cuối cùng, ta nhấn mạnh lại một lần nữa, trong suốt hành trình này mọi hành động đều do ta chỉ huy, các ngươi không được tự ý hành động, càng không được phép tổn thương đồng môn! Một khi vi phạm, sẽ xử lý theo môn quy!”
Diệp Tụng Tâm cắn răng thầm tức. Nàng cảm thấy Chu Kim Việt đang nhắm vào mình, vì khi nói câu cuối cùng, ánh mắt Chu Kim Việt rõ ràng đang nhìn nàng! Chu Kim Việt và Ngu Chiêu cùng một phe!
0 comments