Chương 42: Thấy Chết Không Cứu
Người dịch : Bạn Quýt
---
Phù—phù—
Vu Thiếu Chân yếu ớt nằm trên mặt đất. Hắn cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát, đau đớn không thể tả nổi. Nếu không còn nghe thấy hơi thở yếu ớt của mình, hắn đã nghĩ mình đã chết rồi.
Hắn kéo miệng cười khổ: “Tự mình tạo nghiệt thì tự mình gánh lấy.”
Gần đây, hắn vô tình xâm nhập vào một bí cảnh và phát hiện ra vài con Xích Diễm Sư non.
Dù chỉ là con non, nhưng tinh hoa trong thịt của chúng là thứ mà các tu sĩ Luyện Cốt không thể sánh kịp. Vì vậy, hắn đã liều lĩnh dùng côn trùng để tiêu diệt ba con Xích Diễm Sư non. Nào ngờ lại gây ra một thảm họa lớn.
Hóa ra trong bí cảnh đó còn có một con Xích Diễm Sư cấp bốn, ngay lập tức nhận thấy sự mất tích của những con non và đã truy đuổi hắn.
Vu Thiếu Chân từ bí cảnh chạy đến Long Minh sơn cốc nhưng cũng không thể thoát khỏi con Xích Diễm Sư. Hắn bị chơi đùa trong tay nó, cuối cùng phải biến hơn phân nửa côn trùng thành hình dạng của chính mình để lừa gạt con Xích Diễm Sư đi.
Hắn may mắn sống sót, nhưng bị thương nhiều nơi và côn trùng mà hắn khó khăn lắm mới nuôi dưỡng được giờ chỉ còn lại số lượng ít ỏi.
Quan trọng hơn, lúc này hắn đã mất khả năng di chuyển, nếu gặp nguy hiểm hắn gần như không có sức phản kháng chỉ có thể chờ chết.
Vu Thiếu Chân tuyệt vọng nhắm mắt lại, những ký ức cũ lướt qua tâm trí hắn. Gia đình hắn từng người một ngã xuống trong biển máu, không có ai nói ra nơi hắn đang ẩn nấp. Hắn là Vu Thiếu Chân, người thừa kế duy nhất của Vu gia, huyết mạch của Vu gia không thể bị cắt đứt!
“Cứu… cứu ta…”
“Có ai cứu ta với…”
“Ta không muốn chết…”
Vu Thiếu Chân lẩm bẩm, phát ra những tiếng thì thầm yếu ớt. Lý trí của hắn cho biết không ai có thể nghe thấy lời cầu cứu của hắn, nhưng hắn vẫn không ngừng kêu gọi.
“Sư huynh, có vẻ như có người ở đằng kia?” Trong cơn mơ hồ, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ như ánh sáng xuyên qua màn sương tối, chiếu sáng thế giới của Vu Thiếu Chân.
Một luồng sức mạnh không biết từ đâu trào dâng trong cơ thể hắn, hắn mở mắt ra một cách đột ngột. Một hình ảnh màu vàng nhạt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn ngẩn người một chút, trong mắt dâng lên niềm vui mừng điên cuồng. Hắn đã được cứu. Ngay sau đó, ý thức của hắn rơi vào bóng tối.
...
Bên kia, Ngu Chiêu nghe thấy tiếng động không xa, nhíu mày. Có phải là hắn không? Vu Thiếu Chân.
“Sư huynh, sư tỷ, người này thật đáng thương, chúng ta cứu hắn đi.” Diệp Tụng Tâm nhìn người nằm dưới đất, thân thể không còn một chỗ nào lành lặn, với vẻ mặt đầy lo lắng và thương cảm.
Lam Tử Du và Chu Kim Việt nhìn nhau, không nói gì. Họ đã theo dấu chân của Xích Diễm Sư đến đây, luôn chú ý đến môi trường xung quanh, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra sự hiện diện của người này.
Chính vì Diệp Tụng Tâm nghe thấy tiếng cầu cứu, họ mới tìm đến đây. Người này bị thương nặng, nằm ở nơi mà Xích Diễm Sư đi qua. Có lẽ sự xuất hiện của Xích Diễm Sư liên quan rất lớn đến hắn.
Vậy nên, cứu hay không cứu? Lam Tử Du và những người khác không thể đưa ra quyết định ngay.
Diệp Tụng Tâm thấy họ do dự cũng thấy người nằm dưới đất càng lúc càng yếu, trong lòng nàng ta không khỏi lo lắng. Người này chính là người được hệ thống đặc biệt nhắc nhở, vận khí trên người không thua kém các sư huynh của nàng ta. Nếu cứu được hắn, nàng ta có thể đổi lấy nhiều thứ mình muốn.
“Sư huynh, dù sao đây cũng là một mạng người. Chúng ta là đệ tử chính phái của Ngũ Hành Đạo Tông, làm sao có thể thấy chết không cứu?” Diệp Tụng Tâm tiếp tục cầu xin.
“Nhưng...” Lam Tử Du có vẻ do dự. Nếu thực sự là một người vô tội bị thương mà họ thấy chết không cứu thì thật trái với giáo lý của tông môn. Hắn ta không khỏi nhìn Chu Kim Việt, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến nàng ấy.
Chu Kim Việt suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên nên bảo toàn mạng sống của người này, sau đó sẽ điều tra. Nàng vừa định mở miệng, thì Ngu Chiêu từ phía sau bước lên.
“Chu sư tỷ, không thể cứu người này được.” Mọi người ngạc nhiên nhìn Ngu Chiêu. Diệp Tụng Tâm suýt chút nữa không kìm chế được cơn giận. Tại sao lại là nàng ta! Nàng ta nhất định phải chống lại mình sao?
“Ngu sư muội, tại sao lại nói vậy?” Chu Kim Việt không nghi ngờ gì về Ngu Chiêu. Kể từ khi Ngu Chiêu liều mình cứu nàng, nàng đã hoàn toàn xem Ngu Chiêu là người của mình. Chỉ là nàng tò mò Ngu Chiêu có phát hiện ra điều gì.
Ngu Chiêu chỉ về phía những vết bẩn không rõ trên mặt đất: “Chu sư tỷ, nhìn kìa, đó là xác của côn trùng, người này chắc chắn là một Cổ sư. Muội từng nghe nói rằng, nếu xác côn trùng sau khi chết có màu đen, thì có nghĩa là côn trùng được nuôi dưỡng bằng linh dược. Nếu xác côn trùng có màu đỏ, thì có nghĩa là Cổ sư nuôi dưỡng chúng bằng máu thịt.”
Mọi người lập tức chú ý đến vết bẩn đỏ trên mặt đất, có thể mơ hồ nhận ra hình dạng của côn trùng. Ngu Chiêu tiếp tục nói: “Những xác côn trùng này chứng tỏ chúng được nuôi dưỡng bằng máu thịt. Loại Cổ sư sử dụng phương pháp này đa phần là người có tâm địa bất chính, cứu hắn rồi có thể còn gây ra nhiều tai họa hơn nữa. Do vậy muội nghĩ không thể cứu hắn ta.”
Lời của Ngu Chiêu có lý do, sự đồng cảm trong ánh mắt của nhiều người đã chuyển thành khinh thường và châm chọc. Đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông tu luyện pháp thuật chính thống, đương nhiên không thích những tu sĩ luyện tà ma. Những kẻ tà đạo như vậy, chết cũng không có gì đáng tiếc.
“Không, không phải như vậy...” Diệp Tụng Tâm nước mắt rưng rưng, muốn giải thích cho người nằm dưới đất. Nhưng bất kể là Lam Tử Du hay các đệ tử khác đều không mấy quan tâm. Lam Tử Du thậm chí vỗ nhẹ đầu nàng ta, nhắc nhở: “Tiểu rư muội, hắn là kẻ xấu. Muội không cần tự trách mình hay cảm thấy có lỗi. Hắn đáng chịu hậu quả này.”
Diệp Tụng Tâm không biết nói gì. Nàng ta vốn dĩ là người hiểu chuyện và nghe lời, nên không thể không nghe lời sư huynh sư tỷ. Nhưng để bỏ qua cơ hội nhận được thiện cảm và vận khí lớn, lòng nàng ta lại không cam lòng. Nàng ta nhìn người nằm dưới đất, trong lòng nhanh ra quyết định.
Nàng ta không nhận thấy rằng ánh mắt của Ngu Chiêu luôn dõi theo mình.
Khi nhìn thấy Diệp Tụng Tâm có chủ ý mới, Ngu Chiêu ở gần đó mỉm cười nhẹ nhàng. Nàng đã nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên rằng người gần như là xác chết trước mắt chính là Vu Thiếu Chân. Diệp Tụng Tâm và Vu Thiếu Chân lần đầu tiên gặp nhau có thể chính là ở đây. Điều này thật thú vị.
Mặc dù Diệp Tụng Tâm luôn tỏ ra ngây thơ và tốt bụng, nhưng Ngu Chiêu hiểu rằng trong xương tủy của nàng ta vẫn là một người chỉ hành động vì lợi ích. Những người mà nàng ta nhận là bạn bè đều là những nhân tài xuất sắc.
Vu Thiếu Chân hiện tại vẫn là một nhân vật chưa nổi bật trong giới tu luyện, không hề có liên hệ gì với Diệp Tụng Tâm. Nhưng có vẻ như Diệp Tụng Tâm đã tin rằng Vu Thiếu Chân sẽ có thành tựu lớn trong tương lai, nên cố gắng thuyết phục mọi người cứu hắn. Ngay cả khi bị từ chối cũng không bỏ cuộc, mà tiếp tục âm thầm tính toán, không đạt được mục đích thì không từ bỏ.
Khi liên tưởng đến những người vốn là thiên tài nhưng vì những tai nạn mà dần dần rơi khỏi đỉnh cao trong kiếp trước, Ngu Chiêu đoán rằng Diệp Tụng Tâm chọn mục tiêu và cách thức chiếm đoạt vận khí của mục tiêu như thế nào. Có lẽ những kẻ kiếp trước theo gót Diệp Tụng Tâm đến chết kia cũng không hay biết, vầng trăng trên bầu trời mà họ vô cùng trân trọng và theo đuổi thực ra lại chính là một con dao găm sắc bén muốn đoạt tính mệnh của họ.
0 comments