Chương 57: Lần Lượt Đè Bẹp
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Quýt
—
Phong Khởi Vân, hạng hai trên bảng xếp hạng đệ tử nội môn mới nhất, hiện đang sống tại tiểu viện ở vị trí tốt nhất dưới chân núi. Tu La chọn hắn ta làm đối thủ, không một đệ tử nội môn nào cảm thấy ngạc nhiên về điều này, bao gồm cả Phong Khởi Vân.
“Ta có thể nhận lời thách đấu, nhưng ngươi phải nói cho bọn ta biết, người vừa rồi là ai!”
Lời của Phong Khởi Vân khiến tất cả mọi người đồng tình. Trong lòng họ, Ngu Chiêu là một bí ẩn. Họ có thể chắc chắn rằng trong đệ tử ngoại môn không có người nào như vậy, vậy làm sao nàng trở thành đệ tử nội môn được?
Tu La suy nghĩ một lúc. Tu La suy nghĩ một chút, phát hiện Hầu trưởng lão cùng Ngu Chiêu đều không có ý muốn che giấu thân phận, mà bản thân Ngu Chiêu cũng có vẻ quá không quan tâm nên cũng không ngại tiết lộ.
“Nàng tên là Ngu Chiêu.”
“Ngu Chiêu?”
Phong Khởi Vân khẽ cau mày. Cái tên này nghe thật quen thuộc. Các đệ tử khác cũng cảm thấy cái tên này dường như đã nghe qua, họ nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Đột nhiên, một đệ tử chợt nhớ ra điều gì đó, giọng cao lên vì kích động: "Ta nhớ rồi, chẳng phải Ngu Chiêu chính là người của Ngũ Hành Đạo Tông, là kẻ mà người người đòi đánh kia sao…”
Lời nói của hắn ta nghẹn lại giữa chừng. Họ chưa từng gặp Ngu Chiêu, nhưng những lời đồn về nàng thì không ít. Nhưng những hành động của thiếu nữ ấy trái ngược hoàn toàn với những lời đồn kia. Có lẽ không phải là cùng một người?
Tu La khi thấy mọi người bắt đầu nghi ngờ, liền nghiêm túc nói: “Chính là nàng.”
Mọi người im lặng. Không phải yêu cầu để trở thành đệ tử thân truyền rất cao sao? Ngay cả Ngu Chiêu còn không đáp ứng được yêu cầu, thì họ càng không có cơ hội. Nhìn thấy họ một người rồi lại một người ngây như phỗng, Tu La cảm thấy vô cùng sảng khoái, ta cũng nên để họ cảm nhận một chút sự chấn động nhỏ từ Ngu Chiêu.
Nàng xoay mắt, cơ thể lao nhanh như mũi tên, nắm đấm nhỏ nhắn thẳng đến mặt của Phong Khởi Vân. Thời gian Phong Khởi Vân làm đệ tử nội môn không kém Tu La, phản ứng cơ thể của hắn ta nhanh hơn ý thức. Gần như ngay khi Tu La rời khỏi chỗ đứng, hắn ta đã tung người lên, hai tay đan chéo, một hình bát quái màu xanh lập tức thành hình.
“Rầm!”
Cú đấm của Tu La va chạm với trận đồ bát quái. Lực va chạm khổng lồ lan tỏa qua cánh tay của cả hai. Cả hai lùi lại mấy bước. Tu La không để ý, khẽ cử động cánh tay tê dại, rồi lại lao lên. Bóng dáng hai người một lần nữa giao nhau, tiếng va chạm mãnh liệt vang dội khắp đỉnh núi.
Các đệ tử nội môn khác cảm thấy da đầu tê dại. Tu La vừa trải qua một trận tiêu hao, vậy mà hồi phục nhanh đến vậy, thể lực quả thật đáng kinh ngạc. Không trách họ bị Tu La đè bẹp liên tục, thật sự là họ không có khả năng hồi phục biến thái như nàng. Chỉ có Phong Khởi Vân và một số người khác mới có thể đấu với Tu La. Không đúng, từ nay về sau, còn phải tính thêm một người nữa là Ngu Chiêu.
Nửa nén hương sau, trận đấu phân thắng bại. Tu La đắc thắng bước vào tiểu viện mới. Phong Khởi Vân với khuôn mặt sưng vù, nhìn không mấy thiện cảm về phía Vương Thần, người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng đệ tử nội môn. Vương Thần run rẩy, lập tức giơ tay lên: "Ta đi! Ta không đấu với ngươi! Ta dọn đi là được!”
Vừa mới nhận thua xong,hắn ta quay đầu cười đểu, nhìn về phía đệ tử đứng thứ tư, cười gian. Thế là, ngay trong ngày đầu tiên Ngu Chiêu trở thành đệ tử nội môn, tất cả đệ tử nội môn từ trên xuống dưới đều đổi chỗ ở. Ngu Chiêu không biết gì cả, nàng đang bế quan tu luyện. Trong khi đó, tin tức nàng bị Thanh Diễn chân nhân đuổi khỏi sư môn cũng đang dần lan truyền trong Ngũ Hành Đạo Tông.
…
Độc Nguyệt Phong.
Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đều nhìn nhau với vẻ mặt khó coi. Cả hai đều im lặng, không khí trở nên ngột ngạt. Một lúc sau, Lam Tử Du không chịu được nữa, đập mạnh xuống bàn: "Đại sư huynh, huynh nói gì đi chứ!”
Thật là nực cười! Hắn ta chỉ về động phủ của mình ngủ một giấc, sáng hôm sau dậy thì bàng hoàng phát hiện Ngu Chiêu đã không còn là sư muội của mình nữa. Khi Lam Tử Du nghe tin này từ miệng người khác, hắn còn tưởng họ đang đùa, nổi trận lôi đình. Đến khi tiểu sư muội xác nhận tin tức, hắn không khỏi kinh ngạc và tức giận.
Hắn đã triệu tập các sư huynh đệ để bàn bạc, nhưng không ai có thể giúp được gì.. Tô Minh mất tích, chẳng thấy bóng dáng, Thôi Ngọc thì đang bế quan luyện đan, Quyền Dã vẫn đang chịu phạt ở Vách Tư Quá, cuối cùng chỉ còn hắn và đại sư huynh ngồi đây. Lam Tử Du đành đặt mọi hy vọng lên Phương Thành Lãng, mong rằng người này có cách cứu vãn tình hình.
Phương Thành Lãng không để ý đến Lam Tử Du, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt thành nắm đấm. Không ai biết phản ứng đầu tiên của hắn khi nghe tin này không phải lo lắng hay tức giận, mà là sợ hãi. Hắn sợ biết sự thật, sợ rằng Ngu Chiêu không phải bị sư phụ đuổi đi, mà chính nàng ấy tự nguyện rời bỏ. Rốt cuộc, Ngu Chiêu bây giờ thậm chí không muốn nói chuyện với họ, thái độ muốn cắt đứt mọi liên quan quá rõ ràng.
Huống hồ còn một việc khác, vẫn luôn ám ảnh trong lòng Phương Thành Lãng. Hôm đó, trong cơn ác mộng, hắn nghe thấy cuộc đối thoại, như một vết sẹo dai dẳng không thể phai mờ, mỗi khi rảnh rỗi, lại nhớ về những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của chính mình và tiếng nức nở đau đớn của Tiểu Lục.
Dù lý trí bảo với Phương Thành Lãng rằng tất cả chỉ là ảo giác, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy lo lắng. Nếu như, nếu như Tiểu Lục… tiếp tục ở lại Độc Nguyệt Phong, những chuyện trong giấc mơ sẽ trở thành hiện thực... Chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng khiến Phương Thành Lãng muốn giết chết chính mình trong giấc mơ.
Vì vậy, bản thân hắn mới do dự không quyết định. Hắn không biết liệu giữ Ngu Chiêu lại có đúng hay không.
“Đại sư huynh! Huynh rốt cuộc đang lo lắng điều gì vậy! Huynh thực sự nỡ để Ngu Chiêu rời đi sao! Muội ấy chính là sư muội mà huynh đã tự tay nuôi lớn mà!” Trong thời khắc này, Lam Tử Du đã quên hết những lời nói quyết liệt trước đó, chỉ đơn thuần là không muốn Ngu Chiêu rời đi, không ai có thể đuổi muội ấy ra khỏi đây!
Lời nói của Lam Tử Du như một lưỡi kiếm sắc bén chém tan đám mây đen trong lòng Phương Thành Lãng. Phương Thành Lãng bỗng nhiên thông suốt. Những chuyện tương lai vẫn chưa xảy ra, ta sao phải tự làm mình khổ sở. Dù có lùi một vạn bước, cho dù những điều đó là sự thật, thì tương lai cũng không phải bất biến. Côn trùng nhỏ bé còn có thể lay động cây to, vậy tại sao hắn không thể dựa vào sức mình để thay đổi tương lai? Tìm kiếm đạo trường sinh vốn dĩ là việc nghịch thiên cải mệnh. Hắn còn sợ gì nữa!
Phương Thành Lãng đột ngột đứng dậy, nét mặt ủ rũ hoàn toàn biến mất, đôi mắt bừng sáng khác thường. Lam Tử Du tưởng rằng Phương Thành Lãng đã có quyết định trong lòng, liền phấn khích đứng lên theo.
“Đại sư huynh, lát nữa chúng ta gặp sư tôn thì nên nói gì đây!”
“Chúng ta không đi gặp sư tôn, trước tiên đi tìm Tiểu Lục.” Phương Thành Lãng vừa trả lời câu hỏi của Lam Tử Du, vừa vội vàng bước xuống núi.
Lam Tử Du bối rối: "Tìm Tiểu Lục thì có ích gì, muội ấy nói cũng không có tác dụng, chúng ta nên cùng nhau đi cầu xin sư tôn, cầu xin ngài thu hồi lệnh, tha thứ cho Tiểu Lục một lần.”
Phương Thành Lãng lạnh lùng nói: “Tiểu Lục chưa chắc đã muốn trở lại.”
“Sao có thể!” Lam Tử Du trố mắt: "Muội ấy không thể không trở lại, đại sư huynh, huynh quên rồi sao, Tiểu Lục luôn nghe lời huynh nhất mà!”
“Huynh còn nhớ lần huynh nói muội ấy tu luyện không tập trung không? Sau đó, muội ấy đã phát điên mà tu luyện, ngay cả khi tưới nước cho vườn thuốc của lão Tứ, muội ấy cũng không quên luyện pháp quyết.”
“Còn có một lần, huynh chê muội ấy lắm lời, muội ấy liền ngậm một viên đá trong miệng mỗi ngày để giảm số lần nói chuyện…”
0 comments