Vo Tinh Dao Chuong 035

By Quyt Nho - tháng 7 02, 2024
Views

Chương 35: Tập Hợp Khẩn Cấp
Người dịch : Bạn Quýt
---

Khi Chu Kim Việt và những người khác đến được địa điểm tập hợp, đã có các đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông chờ sẵn ở đó. Vừa thấy Chu Kim Việt, trên mặt họ lập tức hiện lên vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

“Chu sư tỷ...” Một người không nhịn được tiến lên, định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Chu Kim Việt ngăn lại. Nàng quay người nhanh chóng điểm danh. Còn thiếu tám người.

“Liên lạc với Phương Thành Lãng và Chu Minh, xem họ đang ở đâu.” Lời của Chu Kim Việt vừa dứt, Phương Thành Lãng, Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm đã vội vàng chạy đến. Ngay sau đó, năm người còn lại gồm Chu Minh cũng tới đông đủ. Viên đá đè nặng trong lòng Chu Kim Việt cuối cùng cũng nhẹ đi một nửa, người không thiếu ai, bây giờ việc cần làm là đưa họ ra ngoài an toàn.

“Rèn luyện tạm dừng ngay lập tức, mọi người nghe lệnh, nhanh chóng rút lui! Phương Thành Lãng, ngươi dẫn đường phía trước, ta sẽ giữ phía sau. Các đệ tử có tu vi Trúc Cơ đi ở giữa đội hình, trong suốt hành trình không được để ai bị rớt lại!” Tình hình hiện tại không cần Chu Kim Việt phải giải thích chi tiết nữa. Nàng lập tức đưa ra kế hoạch rút lui một cách quyết đoán, giọng nói chắc chắn không thể lay chuyển.

“Rõ!” Các đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông đồng thanh đáp lời. Đội ngũ hơn hai mươi người nhanh chóng di chuyển về hướng lối ra của thung lũng một cách trật tự. Dọc đường, thi thể yêu thú bị giẫm đạp khắp nơi. Chúng không phải chết dưới tay tu sĩ, mà do chạy trốn quá chậm, bị đồng loại kéo đến chèn ép mà chết. Sau khi bị nghiền nát nhiều lần, máu tươi trộn lẫn với đất, không khí đầy mùi tanh nồng nặc. Thung lũng vốn yên bình giờ đây trở thành địa ngục chỉ trong chớp mắt.

Không ít đệ tử lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng đẫm máu và kinh hoàng như vậy, sắc mặt trắng bệch, dạ dày cồn cào muốn nôn.

“Đừng nhìn, tiếp tục đi!” Chu Kim Việt mặt không biến sắc, lạnh giọng thúc giục từ phía sau đội ngũ. Nếu không nhìn thấy đôi môi tái nhợt của nàng, khó mà nhận ra sự khó chịu của nàng lúc này. Các đệ tử nghe vậy liền cố gắng kiềm chế cảm giác tồi tệ xung quanh, tập trung vào việc rút lui.

**Rống—** Đúng lúc này, một tiếng thú rống chói tai vang lên khắp thung lũng. Áp lực khổng lồ từ một cỗ đại yêu lan ra như sóng cuộn, đập về bốn phía.

Chu Kim Việt phản ứng cực nhanh: “Phòng ngự!”

Các đệ tử chỉ kịp dựng lên một tấm chắn linh lực, ngay sau đó đã bị luồng sóng khí mạnh mẽ cuốn bay. Ngu Chiêu cũng bị cuốn theo, lăn lộn mười mấy vòng, va gãy ba thân cây mới ổn định được. Quay đầu lại nhìn, một quái vật khổng lồ đang lao về phía họ với tốc độ kinh hoàng. Toàn thân nó phủ lông đỏ rực như ngọn lửa, mỗi bước chạy đều khiến không gian xung quanh vặn vẹo biến dạng. Bốn chân mạnh mẽ như những cột trụ, đuôi dài như một chiếc roi sắt, vung vẫy tạo ra tiếng rít sắc bén.

Từ xa, cảm giác áp bức của đại yêu khiến người ta không thể thở nổi.

“Yêu thú cấp bốn, Sư Tử Xích Diễm.” Ngu Chiêu nhìn quái vật hung hãn, lạnh giọng gọi tên nó. Đây chính là kẻ đã giết chết Chu Kim Việt sư tỷ trong kiếp trước.

Ánh mắt Ngu Chiêu không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ có chiến ý bùng lên mãnh liệt và sát khí lạnh lẽo.

“Phương Thành Lãng, Trương Tuấn, hai người tiếp tục dẫn đội rời đi, ta sẽ nghĩ cách cản trở nó.” Lời của Chu Kim Việt như sấm chớp đánh mạnh vào tâm trí các đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, khiến họ càng thêm hoảng hốt.

“Đại sư tỷ! Người điên rồi sao! Đó là đại yêu cấp bốn!” Trương Tuấn gào lên.

Chu Kim Việt vẫn không lay chuyển. Nàng biết rõ bản thân không thể nào đấu lại đại yêu, nhưng chỉ cần có thể tranh thủ chút cơ hội sống sót cho các sư đệ sư muội, nàng sẵn lòng chấp nhận.

“Chu sư tỷ, ta ở lại!” Ngu Chiêu đột nhiên bước ra.

“Hồ nháo!” Chu Kim Việt tức giận quát: “Trương Tuấn, mau dẫn mọi người rời đi, đây là mệnh lệnh!”

“Không, ta không đi!” Trương Tuấn triệu hồi phi kiếm bản mệnh, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy quyết tâm.

“Ta cũng không đi!” Một đệ tử khác lau mặt, cao giọng đáp.

“Đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, cùng sống cùng chết!”

“Tu sĩ chúng ta nào sợ một trận chiến!”

“...”

Các đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông lần lượt bày tỏ thái độ, không ai chịu rời đi.

Năm người của Thanh Mộc Môn đứng bên nhìn mà chấn động. Mộc Dã trước đây luôn nghĩ rằng sự chênh lệch giữa Thanh Mộc Môn và Ngũ Hành Đạo Tông chỉ nằm ở số lượng cao thủ. Nhưng giờ phút này, nàng mới thực sự nhận ra rằng, chính những đệ tử như vậy mới là yếu tố quan trọng giúp Ngũ Hành Đạo Tông trở thành bá chủ giới tu chân. Họ có sức mạnh đoàn kết và phẩm chất kiên cường. Trước mặt họ, sinh tử dường như chỉ là chuyện nhỏ, còn niềm tin mới là điều họ vững vàng giữ gìn. Trong lòng Mộc Dã không khỏi dâng lên sự ngưỡng mộ đối với Ngũ Hành Đạo Tông.

“Ngươi định thế nào, Mộc sư muội?” Một đệ tử Thanh Mộc Môn tên Điền Hán do dự. Hắn khâm phục dũng khí của đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông, nhưng không có nghĩa hắn sẵn sàng cùng họ đi vào chỗ chết. Khi vẫn còn cơ hội sống sót, tại sao phải tự tìm đường chết?

Suy nghĩ của hắn không khó đoán, Mộc Dã liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nếu các ngươi muốn chạy thì cứ chạy trước, ta sẽ không rời đi.”

Mộc Dã dù sao cũng là một trong những luyện đan sư trẻ tuổi tài năng nhất của Thanh Mộc Môn, nàng có lòng tự tôn và sự kiêu hãnh. Để đệ tử Ngũ Hành Đạo Tông liều mình chiến đấu phía trước, còn đệ tử Thanh Mộc Môn lại bỏ chạy, chuyện này mà truyền ra thì nàng còn mặt mũi nào?

Bốn người Điền Hán mặt mày xanh xao. Họ có thể bỏ lại Mộc Dã mà đi, nhưng trở về Thanh Mộc Môn, chắc chắn họ sẽ phải chịu sự trừng phạt nặng nhất, bởi Mộc Dã có địa vị cao và được tông môn coi trọng, trong khi họ lại nhận nhiệm vụ bảo vệ nàng. Bỏ đi cũng không được, mà ở lại cũng chẳng xong, họ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Bên phía Ngũ Hành Đạo Tông đã nhất trí với nhau. Vì Chu Kim Việt không thể thuyết phục được các sư đệ sư muội rời đi, còn khoảng cách giữa đại yêu và họ đã quá gần, nếu chạy bây giờ cũng không kịp nữa, tốt hơn hết là cùng nhau đối mặt.

“Phương Thành Lãng, Lam Tử Du, Trương Tuấn...” Chu Kim Việt liên tục điểm danh vài người, “Lát nữa, các ngươi cùng ta tấn công chính diện để thu hút sự chú ý, những người khác chia ra tấn công từ các hướng khác. Nếu gặp nguy hiểm, lập tức cầu cứu, không được liều lĩnh, đã rõ chưa!”

“Rõ!” 

Chu Kim Việt quay sang Ngu Chiêu và Diệp Tụng Tâm, nghiêm túc nói: “Hai người các ngươi tu vi không đủ gây thương tổn cho đại yêu, nên ta chỉ có một yêu cầu, đó là tránh xa chiến trường, bảo vệ tốt bản thân, hiểu không?”

Diệp Tụng Tâm gật đầu mạnh: “Vâng! Ta sẽ không gây thêm rắc rối cho mọi người!” Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm. Từ khi có hệ thống, nàng càng quý trọng mạng sống hơn trước. Sắp xếp của Chu Kim Việt không nghi ngờ gì đã đáp ứng nhu cầu cấp thiết nhất trong lòng nàng, cho nàng một cái cớ hợp lý để tránh né chiến đấu. Có Chu Kim Việt và Phương Thành Lãng ở phía trước, nàng tự tin mình sẽ sống sót đến cùng.

Chu Kim Việt nhìn sang Ngu Chiêu. Ngu Chiêu im lặng không nói gì.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments