Vo Tinh Dao Chuong 012

By Quyt Nho - tháng 7 02, 2024
Views

Chương 12: Hắn Bị Oan Người dịch : Bạn Quýt — Độc Nguyệt Phong. “Đại sư huynh? Đại sư huynh?” Phương Thành Lãng dần hoàn hồn, nhìn Diệp Tụng Tâm mỉm cười áy náy: “Xin lỗi, tiểu sư muội, vừa rồi huynh thất thần không nghe rõ. Muội có thể nói lại được không?” Diệp Tụng Tâm bĩu môi, nhìn xuống mũi chân: “Đại sư huynh không muốn nói chuyện với muội sao?” “Sao lại như vậy.” Giọng nói của Phương Thành Lãng rất dịu dàng. Diệp Tụng Tâm thấp giọng lẩm bẩm: “Vậy sao mấy ngày nay mỗi khi huynh nói chuyện với muội đều thất thần như thế?” Phương Thành Lãng nghẹn lời. Diệp Tụng Tâm cúi đầu, không thể thấy được biểu cảm của Phương Thành Lãng. Nghe hắn im lặng quá lâu, nàng không khỏi siết chặt vạt áo, trong lòng không yên. Phương Thành Lãng do dự một chút, nghĩ rằng tiểu sư muội và lục sư muội đều là nữ tử, có lẽ có thể giúp hắn gỡ rối băn khoăn trong lòng. Hắn thử hỏi: “Tiểu sư muội, muội có cảm thấy lục sư muội dạo gần đây có gì khác lạ không?” Diệp Tụng Tâm ngẩng mặt, vô tội lắc đầu: “Lục sư tỷ từ trước đến giờ không thích muội, nên muội rất ít khi nói chuyện với tỷ ấy. Có chuyện gì xảy ra sao?” Miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng không ngừng cười lạnh. Khi Ngu Chiêu từ Hắc Ngục trở về, biểu hiện đã rất kỳ lạ, sau đó càng ngày càng xa lánh các sư huynh. Biến đổi rõ rệt như thế, đến giờ Phương Thành Lãng mới nhắc tới, thật là chậm chạp! Phương Thành Lãng thất vọng cúi mắt, trong lòng ngổn ngang. Đêm qua, hắn hiếm khi không ngồi thiền mà lại trằn trọc suy nghĩ về những sự việc gần đây. Rồi hắn bất ngờ nhận ra đã rất lâu rồi hắn chưa thấy tiểu Lục cười. Rõ ràng trước kia tiểu Lục rất thích cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, chứa đựng những ánh sao, khiến người ta nhìn cũng vui lây. Nhưng từ khi nào, trong mắt tiểu Lục chỉ còn lại nỗi buồn, chẳng còn niềm vui nào nữa. Hắn cũng chẳng hiểu từ lúc nào, thái độ của hắn đối với tiểu Lục trở nên khắc nghiệt hẳn. Tiểu Lục nói chuyện, hắn lại thấy nàng phiền phức. Tiểu Lục im lặng, hắn lại thấy nàng nhàm chán. Dù làm gì, hắn cũng có thể soi mói được. Nhưng tiểu Lục rõ ràng là đứa trẻ do chính tay hắn nuôi lớn, hắn không muốn làm tổn thương nàng. Phương Thành Lãng mơ hồ nhận ra mình gần đây tâm tình bất ổn, hành xử thiếu công bằng, khiến tiểu Lục xa cách hắn. Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn ôm một chút hy vọng, mong rằng tiểu Lục chỉ đang giận dỗi, hai người sẽ sớm làm lành như trước. Hai cảm xúc giằng co trong lòng khiến Phương Thành Lãng rối bời, hắn khẽ thở dài: “Ta làm đại sư huynh thật không xứng đáng.” “Đại sư huynh, muội không cho phép huynh nói vậy!” Diệp Tụng Tâm làm sao không nhận ra Phương Thành Lãng đang cảm thấy áy náy với Ngu Chiêu. Nàng tuyệt đối không thể để Ngu Chiêu giành lại vị trí trong lòng đại sư huynh. Nàng đứng phắt dậy, kích động nói: “Đại sư huynh là đại sư huynh tốt nhất! Ban đầu, lý do muội muốn bái sư tôn làm thầy, ngoài kính ngưỡng sư tôn, còn vì muốn được ở bên đại sư huynh! Muội rất ghen tị với lục sư tỷ, muội cũng muốn có một vị sư huynh như huynh chăm sóc, che chở cho mình…” Nàng càng nói càng xúc động, ho khan dữ dội, gương mặt tái nhợt hiện lên một màu đỏ bất thường. Phương Thành Lãng vừa cảm thấy an ủi vừa xót xa, vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, lại rót nước cho nàng. Diệp Tụng Tâm vẫn không chịu thôi, đôi mắt đỏ hoe còn đe dọa hắn không được nói những lời tương tự, phải dỗ dành một lúc lâu nàng mới thôi khóc. Phương Thành Lãng cảm thán trong lòng. Tiểu Lục trách hắn quan tâm tiểu sư muội quá nhiều, nhưng đâu biết rằng tất cả chỉ vì tiểu sư muội xứng đáng được vậy. --- Bát Bảo Trai. Cuộc đối thoại giữa Ngu Chiêu và Tô Minh vẫn tiếp tục. Những người khác không dám lên tiếng, bầu không khí trong sảnh lớn căng như dây đàn. Sắc mặt Tô Minh tối sầm, nghiến răng đầy phẫn nộ. Từ bao giờ Ngu Chiêu trở nên hẹp hòi như vậy! Chỉ mấy viên linh thạch thôi mà! Cần gì phải chặn đường hắn ở cửa tiệm để đòi cho bằng được! Thật là nhỏ mọn! Không biết điều! Nếu đang ở Ngũ Hành Đạo Tông, Tô Minh nhất định sẽ không ngần ngại mà lớn tiếng quở trách nàng. Nhưng hiện tại có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, lại có cả Chu Kim Việt ở bên, hắn vẫn còn sĩ diện, không thể không im lặng. “Tam sư huynh, trả đồ lại cho chủ nhân là đức tính tốt.” Ngu Chiêu lạnh lùng cảnh cáo, như thể chỉ cần một giây nữa là nàng sẽ trở mặt, không giữ hòa khí. Ngu Chiêu giờ chỉ mới mười ba tuổi, thân hình vừa vặn đến vai Tô Minh. Tô Minh từ trên cao nhìn xuống, có thể dễ dàng quan sát biểu cảm của nàng. Ngu Chiêu rất điềm tĩnh, trên gương mặt không chút gợn sóng, sự chững chạc của nàng có chút không hợp với tuổi tác, như thể nàng đã lớn lên chỉ trong một đêm, khiến Tô Minh cảm thấy xa lạ. Hắn lắc đầu, cố xua tan những suy nghĩ không thực tế trong đầu. Dù Ngu Chiêu có thay đổi ra sao, nàng vẫn là sư muội của hắn, điều này không bao giờ thay đổi. Hắn hắng giọng, cố gắng hòa giải: “Ngu Tiểu Chiêu, nghe lời đi, chúng ta về tông rồi nói tiếp.” Lời này đã làm cạn kiệt sự kiên nhẫn cuối cùng của Ngu Chiêu. Nàng quay đầu nhìn về phía cầu thang, nơi có một nhóm người đang đứng. Những người này đa phần là tán tu không môn phái, sống nhờ vào những công việc lặt vặt trong chợ. Tô Minh là kẻ hào phóng, họ theo hắn để hưởng chút lợi lộc, trở thành những kẻ nịnh bợ trung thành của hắn. Từ ký ức xa xăm, Ngu Chiêu tìm thấy hình ảnh liên quan đến Bát Bảo Trai, ánh mắt hướng về người đàn ông trung niên ăn mặc như nho sĩ đứng cuối hàng. “Quản sự Lưu, tam sư huynh của ta vừa rồi đã chọn món bảo vật gì tại chỗ của ngài? Đã tính sổ(thanh toán) chưa?” Quản sự Lưu tỏ vẻ khó xử. Ông ta làm đến chức quản sự của Bát Bảo Trai cũng đủ chứng tỏ ông không phải người ngu dốt. Rõ ràng giữa Tô Minh và Ngu Chiêu đã xảy ra xích mích, cả hai đều là đệ tử thân truyền của Thanh Diễn Chân Nhân, ông ta không thể đắc tội bên nào, đành ấp úng đáp: “Chưa có.” Lời này cũng không hẳn là giả dối. Tô Minh có nhìn trúng một pháp bảo có hình dáng tinh xảo, nhưng chưa kịp trả tiền, đồ vẫn còn để trên lầu. Ngu Chiêu nói: “Vậy thì tốt nhất. Món đó không cần nữa, ngài cứ giữ làm trấn tiệm chi bảo đi.” “Chuyện này…” Quản sự Lưu lấy khăn tay sạch sẽ lau mồ hôi trên trán, lại nhìn về phía Tô Minh. Tô Minh rõ ràng cũng không ngờ Ngu Chiêu cương quyết đến vậy, hắn vừa tức giận vừa bối rối, vô thức giơ tay lên. Trước đây, mỗi khi Ngu Chiêu nghịch ngợm gây phiền phức làm hắn tức giận, hắn không nỡ đánh nàng, chỉ búng nhẹ một cái lên trán coi như trừng phạt. Giờ phút này cơn giận bùng lên, cơ thể hắn theo thói quen phản ứng. Theo lẽ thường, Ngu Chiêu sẽ đưa tay ôm đầu, rồi cười cầu hòa với hắn, sư huynh muội coi như làm lành. Không ngờ Ngu Chiêu lại lộ vẻ hoảng sợ, liên tục lùi lại, tay giơ lên trước ngực làm tư thế phòng thủ. Mọi người có mặt đều ngạc nhiên, phản ứng khác nhau. Các tán tu thoáng qua ánh mắt khinh thường lẫn ngạc nhiên, không ngờ công tử phong lưu bên ngoài như Tô Minh lại hành xử hèn hạ thế này. Chu Kim Việt nổi giận. Phản ứng vô thức là điều không thể giả vờ. Nàng không dám nghĩ Ngu Chiêu đã phải chịu bao nhiêu trận đòn, chịu bao nhiêu oan ức. Mới không vừa ý đã động tay động chân, đây chính là cách Tô Minh đối xử với Ngu Chiêu sao? Nàng bước lên chắn trước Ngu Chiêu, khuôn mặt đầy vẻ chán ghét: “Tô Minh, ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà dám động vào Ngu Chiêu một lần nữa, ta sẽ bẻ gãy tay ngươi.” “Ta… ta không có!” Tô Minh nhìn xuống tay mình, chỉ cảm thấy oan ức không gì tả nổi. Hắn thậm chí chưa từng chạm vào một ngón tay của Ngu Chiêu! Hắn bị oan mà!

  • Share:

You Might Also Like

0 comments