Vo Tinh Dao Chuong 048

By Quyt Nho - tháng 7 03, 2024
Views

Chương 48: Quà Tặng Của Cổ trưởng lão

Người dịch : Bạn Quýt

---

Thủ Tàng Lâu nằm ở khu vực yên tĩnh và tách biệt của Ngũ Hành Đạo Tông. Sự nhộn nhịp trước cổng không hề làm ảnh hưởng đến không khí thanh bình của nơi đây. “Cổ trưởng lão!” 

Cổ trưởng lão vẫn đang say mê đọc một cuốn cổ thư, ngồi ở lối vào của Thủ Tàng Lâu. Khi nghe thấy tiếng gọi của nàng, ngài ấy chỉ lơ đãng ngẩng đầu lên, khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn nhỏ. “À, là Ngu nha đầu à, kết thúc chuyến rèn luyện rồi sao?”

“Vâng.” 

Ngu Chiêu và Cổ trưởng lão chỉ gặp nhau vài lần, nhưng nàng rất kính trọng ngài ấy. Khi Cổ trưởng lão hỏi, nàng trả lời nghiêm túc, không có động tác thừa thãi nào. Cổ trưởng lão vuốt râu, trong lòng cực kỳ tự hào. Ngài ấy như một trưởng bối trong môn phái, ân cần hỏi: “Chuyến đi có thu hoạch gì không?”

Ngu Chiêu gật đầu: "Con đã tích lũy được chút kinh nghiệm, và tìm thấy hai loại khoáng thạch cần thiết để chế tạo pháp khí bản mệnh.”

Cổ trưởng lão ánh mắt sáng lên: "Hai loại nào?”

“Tinh Không Thạch và Canh Tinh.” Ngu Chiêu thành thật đáp. Nàng đã học được Huyễn Tịch Quyết từ Cổ trưởng lão, không có gì phải giấu diếm.

Cổ trưởng lão cười ha hả: "Rất tốt, ta dự định sẽ tặng cho con một bất ngờ. Thật không ngờ nha đầu con lại mang đến cho lão đầu tử ta đây một niềm vui lớn như vậy.”

Ngu Chiêu không hiểu. Cổ trưởng lão gõ nhẹ tay, một tia sáng bạc lóe lên. Ngu Chiêu theo phản xạ nắm lấy tia sáng bay đến. Khi mở tay ra, một chiếc vòng tay bạc với các khớp như đốt tre nằm yên trong lòng bàn tay của nàng. 

Ngu Chiêu nhìn Cổ trưởng lão với vẻ nghi hoặc. Cổ trưởng lão khuyến khích: "Dùng thần thức kiểm tra xem.”

Ngu Chiêu làm theo, và ngay lập tức nhận ra đây là một vòng tay chứa đồ, không gian chứa đồ bên trong rất lớn, gấp mười lần so với túi đựng đồ hiện tại của nàng. Tuy nhiên, không gian rộng lớn lại hoàn toàn trống rỗng, bên trong chỉ có một ít đồ vật.

Ngu Chiêu đột nhiên có một dự cảm. Khi nhìn kỹ, những đồ vật bên trong đều là nguyên liệu cần thiết để luyện chế pháp khí bản mệnh, trong đó có một khối Tinh Không Thạch. Chỉ cần tìm thêm ba loại nguyên liệu luyện khí nữa, thì pháp khí bản mệnh của nàng sẽ hoàn chỉnh.

Ngu Chiêu rút thần thức ra khỏi không gian, nghiêm túc trả lại vòng tay cho Cổ trưởng lão: "Cổ trưởng lão, những thứ trong này quá quý giá, vô công bất thụ lộc, xin ngài thu lại.”

Cổ trưởng lão tìm cho nàng phương pháp tu luyện thích hợp đã khiến Ngu Chiêu vô cùng cảm kích, nàng không muốn nhận thêm quà tặng từ ngày ấy nữa. Hơn nữa, trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ.

Cổ trưởng lão thu tay vào trong ống tay áo, liếc nhìn Ngu Chiêu: "Sao vậy, sợ lão đầu tử ta có âm mưu gì nên không dám nhận?”

Ngu Chiêu bị chọc đúng tâm tư, cười gượng: "Con chỉ là cảm thấy lo lắng thôi.”

Cổ trưởng lão hừ hừ hai tiếng: "Nha đầu con thật không biết điều. Con nghĩ rằng trong Ngũ Hành Đạo Tông này ai cũng xứng đáng với sự chú ý của lão đầu tử ta  sao? Thực tế mà nói, trong số tất cả các đệ tử của môn phái, chỉ có con và đại đệ tử của chưởng môn nha đầu họ Chu kia, là những người có triển vọng. Những người khác không đáng để nhắc tới.”

Ngu Chiêu nghe thấy Cổ trưởng lão so sánh nàng với Chu sư tỷ thì không khỏi nở nụ cười đắc ý.

“Cười cái gì!” Niềm vui không kéo dài được lâu, Ngu Chiêu ngay lập tức bị ánh mắt dữ dằn của Cổ trưởng lão làm cho đầu cúi thấp. 

“Con đã từng mù quáng bao năm, chỉ mới hai năm gần đây mới tỉnh táo lại một chút, biết tìm cho mình một con đường sống, nếu không, lão đầu tử ta còn chẳng thèm nhìn con nữa! Lúc đó có mà thèm quản con khóc náo hay đòi sống đòi chết sao!”

Ngu Chiêu cắn môi, không dám phản bác. Nàng cũng biết trước đây mình đã sai lầm nghiêm trọng, đó gần như là đoạn lịch sử đen tối mà cả đời nàng cũng không thể gột rửa.

Cổ trưởng lão nói đến mức mặt đỏ lên, khi thấy Ngu Chiêu cúi thấp đầu đầy hối hận, ngài ấy mới miễn cưỡng ngừng lại.

 “Ngu Chiêu.” 

Cổ trưởng lão nói với giọng trầm thấp, mang theo một vẻ uy nghiêm không thể diễn tả.

Ngu Chiêu nghiêm túc đáp: “Đệ tử nghe.”

“Huyễn Tịch Quyết đã tồn tại ở Thủ Tàng Lâu hàng ngàn năm, nhưng rất ít người có thể tu luyện đến tầng đầu tiên. Trước con có thể tu luyện xong bộ pháp có độ khó cao như Hải Thượng Minh Nguyệt Quyết, sau lại có thể trong thời gian ngắn luyện đến Huyễn Tịch Quyết cũng có thể thấy được sự tài giỏi của con. Đây là minh chứng cho thấy tài năng của con là không phải người thường có thể đạt được.” Cổ trưởng lão ánh mắt xa xăm, như đang nhìn thấy một người khác qua Ngu Chiêu.

“Con đã bắt đầu muộn hơn những người cùng trang lứa, nhưng hiện tại tâm cũng hướng về chính đạo nên ta chỉ muốn giúp con một tay. Ta cũng muốn xem con có thể đi được bao xa, bay được cao đến mức nào.”

Lời của Cổ trưởng lão chứa đựng nhiều thông điệp. Ngu Chiêu im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu: "Cổ trưởng lão, ngài cần con làm gì?”


Cổ trưởng lão nhìn nàng: "Vứt bỏ những điều không cần thiết, chuyên tâm tu luyện, đạt được đại đạo!”

“Dạ!”

 Ngu Chiêu nhìn thẳng vào đôi mắt cuồng nhiệt của Cổ trưởng lão, nghiêm túc đáp ứng. Mong mỏi của Cổ trưởng lão cũng là mong mỏi của nàng. Trong kiếp này, nàng quyết không phụ bản thân mình nữa.

“Nhận lấy món đồ này đi, lão đầu tử chỉ có thể giúp con đến vậy.” 

Cổ trưởng lão dường như đã tiêu hao hết tinh thần và sức lực của mình sau cuộc trò chuyện với Ngu Chiêu. Ngài ấy mệt mỏi vẫy tay, tiếp tục cầm lên cuốn cổ thư trên bàn.

Ngu Chiêu nắm chặt vòng tay chứa đồ, lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu. 

“Cảm ơn Cổ trưởng lão, sự chỉ dạy của ngài, đệ tử sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Lúc này là thời điểm nắng vàng rực rỡ. Ngu Chiêu bước ra khỏi Thủ Tàng Lâu, ánh mặt trời lập tức chiếu rọi lên người nàng. Cổ trưởng lão ngồi ở lối vào Thủ Tàng Lâu, ánh sáng bị cánh cửa nặng nề chắn lại, ngài ấy ngồi trong bóng tối, gương mặt già nua mờ nhạt. Nhìn Ngu Chiêu hòa mình vào ánh sáng chói lọi, khó phân biệt giữa nàng và ánh sáng. Ngài ấy lẩm bẩm: “Đi đi, tiến về phía trước, thời đại của con còn ở phía sau.”

...

Ngu Chiêu đến Thủ Tàng Lâu vốn chỉ là để thăm Cổ trưởng lão, không ngờ lại nhận được món quà bất ngờ. Cảm nhận được sự mát lạnh trên cổ tay, trong lòng nàng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, không khỏi có chút bồn chồn. Nàng vốn là người người khác giúp một nhất định phải báo đáp gấp mười lần, giờ đây Cổ trưởng lão đối xử với nàng tốt như vậy, nàng không thể không làm gì để đền đáp. Trong khi Ngu Chiêu đang suy nghĩ cách báo đáp ơn nghĩa của Cổ trưởng lão, Tô Minh từ một góc nào đó xuất hiện, mặt đầy nụ cười gian xảo chặn đường nàng.

“Ngu Tiểu Chiêu, muội xong đời rồi, cuối cùng cũng ra ngoài một chuyến mà lại gây họa, muội còn không nghĩ cách làm sao để làm sư tôn vui vẻ lại đi.” Tô Minh không che giấu sự hả hê trên mặt.

Ngu Chiêu liếc nhìn hắn, lướt qua bên cạnh hắn.

“Ngu Chiêu! Muội đi đâu vậy! Ta đã cho phép muội đi sao!?” Tô Minh tức giận, quay người kéo lấy tay Ngu Chiêu. 

Ngu Chiêu có vẻ không phòng bị, bị hắn kéo một cái. Tô Minh hừ một tiếng: "Ngu Chiêu, muội nghĩ rằng bỏ đi là xong rồi à? Ta nói cho muội biết, sư tôn rất tức giận đấy. Nếu muội còn dám giống như lần trước…”

Chưa nói hết câu thì hắn thấy Ngu Chiêu run rẩy, trên mặt cũng lộ ra vẻ đáng thương cầu xin: "Tam sư huynh, nhất định huynh có cách giúp muội, phải không? Cầu xin huynh đấy!” 

Giọng nói của Ngu Chiêu vừa mềm mại vừa ngọt ngào, làm cho nửa người Tô Minh cảm thấy tê dại. “Ôi, không ngờ Ngu Tiểu Chiêu khi nũng nịu cũng khá dễ thương đó!”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments