Chương 61: Đại sư tỷ công bằng chính trực
Người dịch: Quýt
—
"Ngu Chiêu!" Lam Tử Du tức đến toàn thân run rẩy, trong mắt lóe lên ánh đỏ ngầu: "Được! Được lắm! Muội không muốn quay về phải không? Vậy đừng bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại nữa! Đại sư huynh, chúng ta đi!"
Hắn muốn kéo Phương Thành Lãng rời đi, nhưng Phương Thành Lãng lại né tránh bàn tay đang cố bắt lấy của hắn, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt đau buồn nhìn về phía Ngu Chiêu: "Tiểu Lục, theo sư huynh về nhà."
"Đại sư huynh, huynh không nghe thấy lời nàng nói sao? Nàng nói nàng không còn là Tiểu Lục nữa! Nàng không quay về! Chúng ta ở lại đây làm gì nữa! Đi thôi!"
Dù Lam Tử Du có nhảy dựng lên khuyên bảo thế nào đi chăng nữa, Phương Thành Lãng vẫn không chịu rời đi, như một pho tượng cổ xưa, sừng sững bất động.
"Hai vị, ta đã quyết ý, xin hãy quay về." Phương Thành Lãng kiên trì không muốn đi, Ngu Chiêu cũng chẳng buồn phí thêm lời, hắn muốn đứng đây thì cứ đứng, nàng quay lại và đẩy cánh cửa rào ra.
"Tiểu Lục, đừng đi!" Phương Thành Lãng theo bản năng gạt tay Lam Tử Du ra, bước tới định giữ Ngu Chiêu lại. Một luồng gió mạnh gấp gáp vang lên sau lưng Ngu Chiêu. Ánh mắt nàng lạnh lẽo, bước nhanh một bước về phía trước.
Oong——
Khi tay Phương Thành Lãng sắp chạm tới Ngu Chiêu, một tấm chắn vô hình đột ngột bật ra, đẩy tay hắn lùi lại. Ngu Chiêu không quay đầu, tiếp tục bước vào bên trong.
Phương Thành Lãng đứng cách Ngu Chiêu chỉ một bước, nhìn nàng xa dần mà không thể ngăn cản, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy, Tiểu Lục sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
"Đại sư huynh, huynh..." Lam Tử Du giận dữ và tức tối, nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt của Phương Thành Lãng, hắn sững sờ. Đại sư huynh... khóc sao?
Hắn quen biết đại sư huynh nhiều năm, chưa từng thấy đại sư huynh rơi một giọt nước mắt nào. Không biết có phải do bị cảm xúc của đại sư huynh ảnh hưởng hay không, Lam Tử Du đột nhiên cảm thấy ngực mình cũng tức nghẹn, một luồng cảm xúc khó hiểu như dồn dập va đập trong lồng ngực, khiến mũi hắn cay xè.
"Phương Thành Lãng, Lam Tử Du, các người định làm gì đấy!"
Hai người vừa nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu lại, chỉ thấy từ giữa lưng chừng núi, Chu Kim Việt đang lao tới với tốc độ cực nhanh, vẻ mặt đầy phẫn nộ. Chỉ vài nhịp thở, Chu Kim Việt đã đứng trước mặt họ, trên gương mặt diễm lệ ngoài cơn giận dữ còn pha chút khinh bỉ.
"Chu sư tỷ." Phương Thành Lãng và Lam Tử Du cúi đầu hành lễ.
Chu Kim Việt cười lạnh: "Các ngươi không ở yên trên Độc Nguyệt Phong, chạy đến đây làm gì?"
"Đón Tiểu Lục về nhà." Phương Thành Lãng trầm giọng đáp. Lam Tử Du nghiến răng, im lặng không nói gì.
"Phương Thành Lãng, giờ ngươi biết hối hận rồi sao? Vậy trước đây ngươi đã làm những gì? Ta đã bao lần nhắc nhở ngươi phải đối xử tốt với Ngu sư muội hơn một chút, ngươi trả lời ta thế nào? Ngươi nói ngươi biết chừng mực, nói rằng Độc Nguyệt Phong chưa bao giờ đối xử tệ với Ngu sư muội, bây giờ muội ấy đã bị Độc Nguyệt Phong đuổi ra rồi, ngươi còn gì để nói nữa?"
Phương Thành Lãng và Lam Tử Du vừa đặt chân đến nội viện, Chu Kim Việt đã nhận được tin và lập tức chạy đến. Tuy nhiên, nàng không biết rằng Phương Thành Lãng và Lam Tử Du đã nói chuyện với Ngu Chiêu xong xuôi, vẫn nghĩ rằng hai người đang chặn trước cửa chỗ Ngu Chiêu ở, ép nàng ra mặt. Ngu Chiêu đã bị đuổi khỏi sư môn, vậy mà còn bị hai người này đeo bám, điều này khiến Chu Kim Việt tức giận không để đâu cho hết, ngay cả vẻ ngoài điềm đạm cũng chẳng buồn duy trì.
Phương Thành Lãng xấu hổ cúi đầu. Chu Kim Việt đã từng không ít lần ám chỉ trực tiếp lẫn gián tiếp, là hắn tự mãn, coi nhẹ khó khăn của Tiểu Lục. Để sự việc phát triển đến mức này, cũng là hậu quả do chính hắn tự chuốc lấy.
Lam Tử Du lại không phục, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng.
Chỉ là Chu Kim Việt từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, lại từng cứu mạng họ, nên hắn không tiện phản bác, chỉ có thể dồn cơn giận vào trong lòng. Biểu cảm trên gương mặt hắn quá rõ ràng, Chu Kim Việt muốn làm ngơ cũng khó.
“Lam Tử Du, ngươi không phục phải không? Ngươi nghĩ mình đã làm đúng sao? Bảy phần những lời nói xấu về Ngu sư muội trong ngũ hành đạo tông đều là từ miệng ngươi mà ra! Ta thực sự tò mò, Ngu sư muội đã làm chuyện gì kinh thiên động địa đến mức ngươi có thể tùy ý bôi nhọ nàng trước mặt mọi người? Vừa hay ta bây giờ rảnh, ngươi kể rõ ra để ta xem thử ai đúng ai sai!”
Chu Kim Việt có thể nói là người có tai mắt rộng rãi nhất trong ngũ hành đạo tông. Chuyện gì xảy ra trong tông môn, chỉ cần nàng ấy muốn biết, chắc chắn sẽ không có chuyện lọt khỏi tai mắt nàng. Ban đầu, mâu thuẫn giữa Ngu Chiêu và Diệp Tụng Tâm chỉ là chuyện nhỏ. Ngay cả huynh đệ ruột thịt còn có lúc xung đột, huống chi là sư tỷ muội không cùng huyết thống. Đệ tử trong tông môn cũng chẳng ai suốt ngày bàn tán về việc này. Chính Lam Tử Du không ngừng truyền bá thông tin rằng Ngu Chiêu phẩm hạnh suy đồi, nham hiểm độc ác, cũng chính hắn là người không ngần ngại nói xấu Ngu Chiêu trước mặt bao người. Nói mãi thành thật, lâu dần người nghe cũng tin, từ đó, Ngu Chiêu trở thành kẻ xấu trong mắt mọi người. Mà trong chuyện này, Lam Tử Du chính là kẻ đầu têu.
"Ngu Chiêu nhỏ nhen, chỉ vì muốn chiếm đoạt sủng ái của sư phụ mà không tiếc ám hại tiểu sư muội, tội ác tày trời." Lam Tử Du kéo khóe miệng, nhếch ra một nụ cười lạnh. Có thể lời nói của hắn nghe khó chịu, nhưng từng câu đều là sự thật, hắn không nghĩ mình đã sai.
"Được thôi, vậy ngươi nói thử xem Ngu sư muội đã bắt nạt Diệp Tụng Tâm như thế nào, tất cả đều là ngươi tận mắt chứng kiến sao?" Chu Kim Việt nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt sắc bén.
"Nàng nói xấu tiểu sư muội sau lưng, còn có ý đồ... có ý đồ..." Lam Tử Du cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện ra không tìm được bằng chứng cụ thể. Những lúc Ngu Chiêu nói xấu Diệp Tụng Tâm trước mặt hắn, phần lớn chỉ là phàn nàn, về sau thấy hắn không muốn nghe, ngay cả việc phàn nàn nàng cũng bỏ.
"Đúng rồi! Lần tỷ thí, nàng cố ý giả vờ vô tình làm tiểu sư muội bị thương, đó là ta tận mắt nhìn thấy!" Lam Tử Du bỗng chốc sáng mắt lên, cuối cùng cũng nhớ ra một bằng chứng vô cùng quan trọng. Lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, chứng tỏ hắn không nói dối.
"Chỉ vậy thôi?" Chu Kim Việt nhướng mày. Phương Thành Lãng đứng bên cạnh cũng trầm ngâm.
Lam Tử Du tức giận đến mức lồng ngực phập phồng: "Chẳng lẽ chừng đó còn chưa đủ sao? Chu Kim Việt, ta biết tỷ thích Ngu Chiêu, nhưng tỷ đừng quá thiên vị. Người là đại sư tỷ của ngũ hành đạo tông, phải công bằng và chính trực."
Chu Kim Việt suýt bật cười vì tức. Chính vì nàng là đại sư tỷ của ngũ hành đạo tông, nàng mới không thể ngồi yên nhìn Ngu Chiêu bị đệ tử Độc Nguyệt Phong ức hiếp như thế này.
"Ta đương nhiên sẽ làm đúng với công bằng và chính trực. Trước hết, không nói đến chuyện Ngu sư muội có nói xấu Diệp Tụng Tâm hay không, chỉ nói đến điều thứ hai ngươi vừa nhắc tới, việc Ngu sư muội làm tiểu sư muội bị thương trong lúc tỷ thí, chẳng phải chuyện này rất bình thường sao? Cứ lấy Độc Nguyệt Phong của các ngươi mà nói, ngũ sư đệ của các ngươi, Quyền Dã, chẳng phải cũng thường xuyên yêu cầu Ngu sư muội tỷ thí với hắn sao? Hắn là tu sĩ thể tu, quyền cước nặng nề, Ngu sư muội chắc chắn đã không ít lần bị thương, vậy tại sao các ngươi không đứng ra chỉ trích Quyền Dã? Hắn mới chính là người làm quá đáng hơn nhiều."
Lam Tử Du đứng ngây ra, không biết phải đáp lại thế nào.
0 comments