Vo Tinh Dao Chuong 055

By Quyt Nho - tháng 7 04, 2024
Views

Chương 55: Sức mạnh của Huyễn thuật

Người dịch: Danh Vu

Beta: Quýt

Bùm! 

Cả ngọn núi bỗng rung chuyển dữ dội. Các đệ tử nội môn đang tu luyện trong phòng vì cơn chấn động đột ngột đó mà bị đánh thức. Tất cả không quan tâm đến việc tu luyện nữa mà chạy ra khỏi gian phòng.

“Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? ”

“ Ai đánh nhau với ai sao?”  

“Trương sư huynh! Vương sư huynh! Các huynh có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

 “…” 

 Đệ tử nội môn ở dưới chân núi không hiểu ra sao, bối rối nhìn xung quanh.Tuy nhiên, các đệ tử nội môn đang sống ở sườn núi đều ngẩng cổ lên và trợn mắt kinh ngạc. Đỉnh núi, Tu La đứng trong động phủ, lắc nắm tay trống rỗng và nhìn bốn phía. 

Sau đó, nàng phát hiện Ngu Chiêu ở phía sau lưng nàng không xa, trên mặt hiện đầy vẻ thờ ơ. Cơn giận còn chưa nguôi của Tu La lại sôi lên, nàng đột nhiên quay người lại, hào quang của ánh sáng vàng kim bạo phát, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp mấy lần. 

“Đông!” 

Lại một quyền nện xuống.  Một luồng không khí vô hình bao lấy Tu La. Những âm thanh lớn không dứt bên tai, Tu La hết sức chăm chú đến động tĩnh của Ngu Chiêu mà không phát giác tới mùi hương kì lạ đang lưu động quanh thân.

Phù — một quyền đánh vào hư không. 

Phù — nó lại không trúng. 

Đôi mắt của Tu La lóe lên sự không cam lòng và chấn kinh. Rõ ràng vừa rồi trong một khắc, Ngu Chiêu còn ở trong phạm vi tấn công của nàng ta, nhưng ngay sau đó Ngu Chiêu đột nhiên biến mất trước mắt nàng ta. Nàng ta  thậm chí còn không nhìn rõ Ngu Chiêu biến mất như thế nào. 

"Hừ, bộ dạng ngươi  như vậy còn muốn trở thành đệ tử của Thanh Diễn chân nhân. Thật là si tâm vọng tưởng!" 

Một tiếng khinh thường chế nhạo vang lên từ phía sau Tu La. 

Tu La khuất nhục cắn môi dưới, hai mắt đỏ ngầu.

"Với thiên tư của ngươi, trở thành đệ tử nội môn là không có khả năng. Đừng mong đợi những thứ không thuộc về mình."

Ngu Chiêu tựa như nhìn thấu lòng người, mỗi câu đều như đâm trúng nỗi đau của Tu La.

"A!"

Tu La gầm lên, hướng Ngu Chiêu đánh tới.  Quyền phong dữ dội, tốc độ ra đòn ngày càng nhanh. Nàng ta lúc này đã hoàn toàn mất lý trí và trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Nàng ta muốn giết Ngu Chiêu!

Lúc này, các đệ tử nội môn dù sống dưới chân núi hay trên sườn núi đều tìm được nguồn cơn của trận dư chấn và tụ tập như ong vỡ tổ lên đỉnh núi. Sau đó, từng người trong số họ đều há hốc mồm ra, thần sắc ngốc trệ.

 “Kỹ năng cơ bản không tệ.” 

Hầu trưởng lão nghe được lời bình rất đàng hoàng của Ngu Chiêu, thần sắc cổ quái, khóe miệng giật giật không ngừng.  Lão liếc nhìn Tu La đang chiến đấu với không khí, rồi nhìn các đệ tử nội môn đang hứng thú vây xem, nhịn không được vì nàng ta mà thở dài một hơi.

Đáng thương. Lần này thật đúng là mất mặt! Hầu trưởng lão do dự một lát, lòng đầy tò mò mà bỏ qua thể diện của một trưởng lão, hạ giọng hỏi: “ Người không phải đang tu luyện công pháp Hải Thượng Minh Nguyệt quyết của Thanh Diễn chân nhân sao, giờ bỗng dưng tu luyện Huyễn thuật vậy?”

Ngu Chiêu kỳ quái nhìn lão: “Đệ tử đã không còn là đệ tử của Thanh Diễn chân nhân nữa, vì thế  không thể tu luyện Hải Thượng Minh Nguyệt quyết nữa.” 

Hầu trưởng lão bị nàng làm nghẹn  không nói nên lời. Ngu Chiêu nói nhẹ nhàng, nhưng Hầu trưởng lão biết rất rõ việc cải tu công pháp độ khó lớn bao nhiêu. Từ biểu hiện của Ngu Chiêu hôm nay, nàng hiển nhiên đã thích ứng rất tốt. Tu La, người tu vi tương đương với nàng cũng không phát giác ra, liền rơi vào huyễn cảnh mà không hề hay biết. 

Hầu trưởng lão nhìn thần sắc của Ngu Chiêu đầy tự tại, thư thái, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Ngu Chiêu so với lời đồn thực sự quá khác biệt. Kiêu ngạo và càn rỡ, không dám nghĩ dám làm, bốc đồng và cáu kỉnh đâu?  Hầu trưởng lão hoàn toàn không nhìn thấu. Tất cả những gì lão thấy là một thiên tài điềm tĩnh, thông minh và độc ác. Đúng, lão nghĩ Ngu Chiêu là một thiên tài xuất chúng. Nàng với huyễn thuật khó lường này,  cấp bậc dưới kim đan là không có đối thủ với nàng. Cho nên, Thanh Diễn chân nhân vì sao muốn trục xuất Ngu Chiêu ra khỏi môn hạ của ngài ấy cơ chứ? Hầu Trưởng lão càng nghĩ càng thấy khó chịu, cảm giác như bị mèo gãi ngứa.  

Các đệ tử nội môn ở phía đằng kia phải mất một lúc mới phục hồi lại lí trí trước chuyện vừa xảy ra trước mắt.  Không biết là ai nhịn không được dẫn đầu cười ra tiếng. Sau đó một tràng cười vang lên. Mọi người cùng vui mừng vì nữ bá vương Tu La đây rốt cuộc cũng gặp được khắc tinh! Có trời mới biết bọn họ đã phải chịu bao nhiêu đau khổ dưới tay Tu La. Nếu ai bị trúng của Tu La một quyền, không nói khoa trương, lập tức nằm liệt giường. Thẳng đến ngày thứ hai, toàn bộ xương cốt sẽ rã rời, chỗ nào cũng đau. 

Kí ức sâu sắc nhất với mọi người là khi Tu La gặp được Bình cảnh, sau đó tựa như là nhập ma, đem tất cả nội môn đệ Tu Lan lượt khiêu chiến một lần. Khoảng thời gian đó , toàn bộ nội viện ai cũng oán thán, người người cảm thấy bất an. Không nghĩ tới giờ phút này, bọn họ còn có thể trông thấy Tu La thê thảm thế này!

Trong khi mọi người đều đang mừng rỡ trước trò cười của Tu La, thì bốn người đứng trước đám đông sắc mặt ngưng trọng, tầm mắt của bọn họ không có rơi trên người Tu La, mà hướng mắt đầy thăm dò về thiếu nữ bên cạnh Hầu trưởng lão. Trước đó, trên đỉnh núi chỉ có Tu La, Hầu trưởng lão cùng thiếu nữ lạ mặt. Cho nên, thiếu nữ này chính là người đã khiến Tu La làm những điều kỳ lạ một cách vô thức. Bốn người trong đầu liền tính toán nhanh, nếu như là bọn họ đối đầu với thiếu nữ này, liệu họ có cơ hội thắng không?

Sau khi nhận ra được câu trả lời, sắc mặt của bốn người càng trở nên khó coi hơn. Một đệ tử cường đại khác đã đến nội môn, và thứ hạng ban đầu của họ đang gặp nguy hiểm. Tiếng thảo luận  trên đỉnh núi ngày càng ồn ào hơn, Hàu trưởng lão cũng biết được ngọn nguồn của Ngu Chiêu, cuộc tỉ thí liền kết thúc: "Ngu Chiêu, để nha đầu này tỉnh lại đi." 

Hầu trưởng lão nhìn Tu La với ánh mắt thương hại. Có vẻ như đứa trẻ đã mệt mỏi đến mức linh lực gần như cạn kiệt. Ngu Chiêu từ chối cho ý kiến, tay phải bấm niệm quyết pháp, nhanh chóng ra tay.

Tu La lập tức giống như là bị người giáng một quyền, ý thức mơ hồ trong chốc lát, động tác trong tay cũng không khỏi ngừng lại. Đợi nàng khôi phục được ý thức, tiến vào tầm mắt chính là đám người đang chế nhạo nàng: " Ha ha ha ha ha!"

" Ha ha ha, chết cười ta, ngu chết rồi!"

" Ha ha ha ha ha, nếu như là ta, ta chỉ muốn đào một một cái hố chui vào, quá mất mặt!”

"......" 

Tu La một mặt mê mang. Bọn họ đang nói cái gì? Nàng vì cái gì nghe không hiểu? Mà lại nàng không phải đang cùng Ngu Chiêu chiến đấu sao, vì cái gì đột nhiên ngừng lại? Tu La vô thức ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Ngu Chiêu. Đảo mắt một vòng sau, trông thấy Ngu Chiêu đứng bên cạnh Hầu trưởng lão. 

Trái ngược với nàng đang đổ mồ hôi đầm đìa, Ngu Chiêu một thân nhẹ nhàng, khoan khoái, mặt không đỏ, thở không gấp, linh lực dao động vô cùng ổn định, không hề giống một người vừa mới chiến đấu ác liệt.

 Đồng tử Tu La co lại. Vừa rối đối chiến, nàng vô tình bỏ qua những dị tượng xung quanh. Dù cho nàng có cố hết sức cũng không thể chạm vào góc áo của Ngu Chiêu. Ngu Chiêu dễ thì dàng đoán trúng nội tâm nàng, nàng còn ngửi thấy được mùi hương lạ lúc chiến đấu. Vậy là nàng bất tri bất giác đã rơi vào cạm bẫy của Ngu Chiêu. Coi như, trận đấu mà nàng dùng hết sức để bảo vệ lý tưởng bản thân chỉ là một trò lố bịch trước mặt người này.

Khoảnh khắc này, sự tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy Tu La. Nàng đờ đẫn đứng tại chỗ, trong mắt là mảnh tĩnh mịch.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments