Chương 49 Tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài
Người dịch: Trang nguyên
Beta: Bạn Quýt
—
Tô Minh không còn nhớ rõ lần cuối cùng Ngu Tiểu Chiêu làm nũng với hắn là khi nào. Dù sao thì cũng không biết từ lúc nào, tính khí của Ngu Tiểu Chiêu ngày càng trở nên kỳ quái, và cũng ngày càng không đáng yêu nữa.. Mỗi lần mới nói được vài lời thì lại tức giận. Tô Minh cảm thấy chán nản, bực bội. Tô Minh vốn có tính tình của một chàng trai trẻ, cũng có cái tôi cao. Sau một vài lần như vậy, hắn chỉ tìm đến Ngu Chiêu khi thiếu linh thạch. Ngoài những lúc đấy ra hắn chỉ hận tránh Ngu Chiêu càng xa càng tốt. Bộ dạng yếu đuối của Ngu Chiêu nhắc nhở hắn rằng trước đây muội ấy thực ra rất dễ thương.
Tô Minh không còn hứng thú xem náo nhiệt nữa, trong lòng không khỏi mềm nhũn ra một chút. “Bây giờ muội đã biết cách cầu xin ta rồi nhỉ, chỉ có ta là người rộng lượng, không để bụng chuyện trước đây muội tống tiền ta. Sau này gặp lại sư phụ, bất kể sư phụ có nói gì, cũng đừng phản bác mà hãy nghe theo lời sư phụ. Sư phụ hết giận rồi sẽ không làm khó muội nữa, biết chưa?”
Tô Minh cho rằng hành động bỏ qua lỗi lầm lần này chắc chắn sẽ khiến Ngu Chiêu vô cùng biết ơn và cảm động. Nhưng đổi lại, Ngu Chiêu lại không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có ánh mắt trống rỗng nhìn vào hư không.
Tô Minh cảm thấy kỳ lạ: "Này! Ngu Tiểu Chiêu! Muội có nghe ta nói chuyện không đó! "
Tô Minh cau mày, bàn tay đang nắm cổ tay Ngu Chiêu vô thức siết chặt lại.”Rắc”! Tô Minh kinh hãi cúi đầu. Hắn nhìn thấy cổ tay của Ngu Chiêu đã bị vỡ vụn trong tay mình, vỡ tan đến mức không thể hàn gắn lại được. “A!” Tô Minh sợ hãi hét lên, ngã phịch xuống đất. “Rầm”! Mông Tô Minh chạm mạnh xuống đất. Mặc dù không đau lắm nhưng tác dụng rất lớn. Giống như một cái tát giáng vào mặt Tô Minh, khiến hắn tỉnh giấc. Hắn run rẩy ngẩng đầu lên, nào thấy bóng dáng Ngu Chiêu ở trước mặt mình đâu! Hắn nhìn xuống lần nữa. Thứ nắm trong tay rõ ràng là một miếng gỗ. Hắn biết bản thân đã bị lừa. Tô Minh sắc mặt trắng xanh. Khó trách, khó trách được tại sao Ngu Chiêu lại nói với hắn những điều mà trước đây nàng chưa bao giờ nói. Đây đều là tự mình đa tình. Thật may mắn đây là địa phận của Độc Nguyệt Phong, bộ dáng hề hước này của hắn không bị người khác nhìn thấy. Cảm giác tức giận và xấu hổ khi bị đùa giỡn như lửa thiêu đốt lý trí của Tô Minh.
"Ngu Chiêu! Ngươi dám giở trò với ta! Ngươi chết chắc rồi!"
Tô Minh rống to một tiếng, quay đầu đi thẳng về hướng đỉnh của Độc Nguyệt Phong. …
Khi Ngu Chiêu trở lại động phủ, tâm trạng của nàng tương đối bình tĩnh. Có lẽ nàng đã đoán được tại sao Tô Minh lại đến. Bản thân mới trở lại giáo phái cách đây không lâu, thậm chí còn không có thời gian để gặp sư tôn chứ đừng nói đến việc chọc giận đối phương. Điều duy nhất có thể khiến Thanh Diễn chân nhân tức giận lại có liên quan đến nàng chắc chỉ có thể liên quan tới Diệp Tụng Tâm. Có lẽ nàng ta cho rằng mình cạnh tranh không thắng được Ngu Chiêu trong bí cảnh nên muốn mượn tay của Thanh Diễn chân nhân để đối phó mình. Ngu Chiêu lắc đầu. Đường đường là một tu sĩ cấp hóa thần lại bị một đệ tử trúc cơ mới chưa đầy hai mươi tuổi chơi đùa trong lòng bàn tay. Chuyện này mà đồn ra ngoài chắc gì đã có người tin đây. Ngu Chiêu nghĩ một chút. Có lẽ nào, Thanh Diễn chân nhân và những người khác còn đáng thương hơn nàng. Ít nhất trước khi chết, bản thân biết tại sao mình chết và cũng biết bộ mặt thật của Diệp Tụng Tâm. Nhưng đáng thương thay ,Thanh Diễn chân nhân và những người khác từ đầu đến cuối đều bị Diệp Tụng Tâm che mắt lừa dối, chỉ có thể trở thành vật tế cho dã tâm của nàng ta. Điều mà Diệp Tụng Tâm muốn không bao giờ là sự ưu ái của họ, mà là khí vận của họ.Với vẻ ngoài yểu điệu như đóa hoa sen, nàng ta lại sống như một dây tơ hồng âm thầm bám víu vào cuộc đời của người khác, hút cạn nhựa sống, tinh lực cùng xương máu cho đến khi chúng héo tàn mới thôi..
*菟丝子 ( cỏ thố ty) : Một loại cây ký sinh, thường quấn chặt vào các cây khác để hút chất dinh dưỡng. Trong câu này, nó được sử dụng để ví von người phụ nữ.
** dây tơ hồng (dây tơ hồng):** Một cách nói hoa mỹ hơn cho "菟丝子" trong tiếng Việt thì thường được sử dụng trong văn chương để tạo hình ảnh thơ mộng nhưng ẩn chứa ý nghĩa tiêu cực. Câu này theo mk hiểu nghĩa là miêu tả một người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng thực chất rất tham lam và ích kỷ. Cô ta giống như dây tơ hồng, bám chặt vào những người khác để lợi dụng, cố gắng lấy đi tất cả những gì họ có.
"Ha ha ha!" Ngu Chiêu cười lớn đến suýt rơi nước mắt. Nàng thực sự muốn nhìn thấy biểu cảm của những người đó khi Diệp Tụng Tâm lộ ra bộ mặt thật sau khi cô chết sẽ như thế nào? Ngu Chiêu tự giễu trong lòng, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má, bắt đầu suy tính kế hoạch tiếp theo. Chỉ lát nữa thôi, nàng chắc chắn sẽ phải đối mặt với những lời buộc tội như bão táp từ Thanh Diễn chân nhân ,còn có sự khiêu khích của Diệp Tụng Tâm và Tô Minh. Xem ra muốn rút lui an toàn thật sự còn khó hơn cả lên trời. Ngu Chiêu sờ cằm, cuối cùng quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài.. ...
"Sư phụ, Ngu Chiêu thật vô liêm sỉ! Nàng ta còn không nghe lời người nói. Nàng ta biết là sư phụ đang tìm mình nên chẳng thèm để ý, quay đầu bỏ đi, không coi người ra gì" .
Tô Minh đứng trong đại điện thêm mắm dặm muối, hận không thể miêu tả Ngu Chiêu thành một kẻ ngông cuồng, hỗn láo, không biết kính trên nhường dưới.
Diệp Tụng Tâm hai mắt đỏ hoe, ủy khuất nói: "Sư tôn, người đừng trách Lục sư tỷ, tỷ ấy nhất định là tức giận với con mới làm như vậy, đều là lỗi của con."
Tô Minh nghiêm mặt nói: "Tiểu sư muội,chuyện này thì liên quan gì tới muội chứ. Nàng ta là sư tỷ của muội. Đúng lý ra nàng ta phải chủ động đưa Tinh Không Thạch cho muội chứ không phải khiến muội mất mặt trước mặt người ngoài như vậy!"
"Sư phụ, Tam sư huynh, hai người không được vì ta mà tức giận Lục sư tỷ, nếu không Lục sư tỷ nhất định sẽ lại hiểu lầm ta." Diệp Tụng Tâm mím môi, trong lòng lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng. đôi mắt trong veo như nai.
"Nàng dám!" Tô Minh vẻ mặt chán ghét hét lên: "Nếu nàng dám làm gì muội, vậy đừng trách ta không khách khí!"
"Tam sư huynh! " Diệp Tụng Tâm bề ngoài xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng nhưng trong lòng lại khinh bỉ mà lườm một cái. Ngay cả Ngu Chiêu cũng không giữ lại được, đúng là một kẻ vô dụng.
"Được rồi." Thanh Diễn chân nhân giơ tay, hai người lập tức im lặng.
Thanh Diễn chân nhân nhìn Tô Minh: "Ngu Chiêu thật sự không muốn tới gặp ta?"
Tô Minh nặng nề gật đầu: "Sư phụ, lời đệ tử nói đều là sự thật! Đệ tử đã chặn Ngu Chiêu ở dưới chân núi, nhưng nàng không chỉ phớt lờ con, mà còn tạo ảo cảnh trêu đùa đệ tử một phen! "Tô Minh quả thực bị Ngu Chiêu lừa gạt nên cũng thành thật phàn nàn.
Thanh Diễn chân nhân lập tức tin tưởng hắn. Lông mày hơi nhíu lại. Ngu Chiêu quá không biết điều rồi. Độc Nguyệt yên bình vì nàng mà nổi lên biết bao sóng gió. Không kính trọng sư huynh, không thương xót sư muội, tính tình quái gở, kỳ quái. Lúc đầu hắn sao lại thu nhận nàng. Thanh Diễn chân nhân hối hận không kịp, trên gương mặt thanh cao xuất trần liền hiện lên một tia lạnh lẽo nhạt nhạt. Hắn nghĩ rằng Ngu Chiêu đã không còn thích hợp ở lại Độc Nguyệt Phong nữa.
Thanh Diễn chân nhân vẫn im lặng, Diệp Tụng Tâm và Tô Minh cũng không dám nói gì, tuy nhiên tâm trạng của cả hai đều rất tốt. Sư tôn đang tức giận. Lần này, Ngu Chiêu cho dù không chết thì cũng sẽ bị lột một tầng da. Thanh Diễn Chân Nhân vung tay áo. Một con hạc giấy vô sắc được tạo thành từ nước, vỗ cánh bay lơ lửng trước mặt Thanh Diễn Chân Nhân: "Đi mang tên nghịch đồ kia về cho ta."
Con hạc giấy gật đầu, trong nháy mắt đã bay ra khỏi đại điện. Tô Minh và Diệp Từ Tâm kính sợ nhìn sư phụ, đồng thời trong lòng âm thầm mong đợi. Họ nghĩ rằng con hạc giấy đi rồi lại về, không cần nửa nén hương cũng có thể mang Ngu Chiêu quay lại. Ai ngờ nửa canh giờ trôi qua, con hạc giấy mới lảo đảo bay vào đại điện. Nó chưa kịp đến trước mặt Thanh Diễn chân nhân, đã bùm một tiếng nổ tung, hóa thành một đám sương mù tan biến trong không khí. Tô Minh và Diệp Từ Tâm một mặt mờ mịt. Thanh Diễn Chân Nhân sắc mặt không vui nhìn về phía cửa vào đại điện.
Một tiếng cười sảng khoái vang lên trước. "Ha ha ha, Thanh Diễn Chân Nhân, không mời mà đến, mong ngài lượng thứ."
0 comments