Vo Tinh Dao Chuong 044

By Quyt Nho - tháng 7 03, 2024
Views

Chương 44: Đại Thù Đã Báo

Người dịch :  Bạn Quýt

---


Xào xạc—


Trong thung lũng yên tĩnh, không còn tiếng chim hót hay côn trùng kêu, mọi âm thanh đều bị khuếch đại lên vô hạn. Diệp Tụng Tâm nhanh chóng di chuyển trong rừng, tay nắm chặt một tờ phù. 

Không lâu sau, nàng ta nhìn thấy hình bóng của người nằm trên mặt đất phía trước, ánh mắt lóe lên vẻ vui mừng.

May mắn thay, người đó vẫn còn sống. Nàng ta nhanh chóng đến bên cạnh hắn ta bằng dáng vẻ linh hoạt khác với thường ngày. 

Dù khuôn mặt của hắn ta bị che phủ bởi lớp máu khô dày, nhưng nàng ta vẫn có thể nhận ra những nét mặt không tầm thường. 

Diệp Tụng Tâm mỉm cười, lấy ra một viên đan dược từ không gian lưu trữ của mình. 

Viên đan dược có màu trắng như ngọc, tỏa ra một mùi thảo dược nồng nặc. 

Diệp Tụng Tâm lưu luyến nhìn viên đan, nghiến răng. Nàng ta nhanh chóng đặt vào miệng người đó rồi không rời mắt khỏi hắn ta. 

Đây là viên đan dược cấp bốn có tác dụng bổ dưỡng cơ thể được sư phụ của nàng ta là Thanh Diễn chân nhân tặng cho. Diệp Tụng Tâm luôn giữ trong người để phòng hờ những lúc khẩn cấp.


“Ta đã bỏ ra nhiều công sức để cứu ngươi. Ngươi nhất định không được để ta thất vọng,” Diệp Tụng Tâm lo lắng nắm chặt tay, thầm nghĩ.


Không lâu sau, tác dụng của viên đan dược bắt đầu phát huy. Những vết thương bên ngoài của người đàn ông hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hơi thở yếu ớt cũng bắt đầu ổn định, nhưng hắn ta vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. 

Diệp Tụng Tâm lo lắng, thỉnh thoảng quay lại nhìn về phía sau. Nàng ta rời khỏi với lý do thư giãn không thể ở lại lâu. Nếu không nhanh chóng trở về thì Lam Tử Du và những người khác chắc chắn sẽ tìm đến nàng ta.


Sau một thời gian chờ đợi, vẫn là không thể tiếp tục đợi lâu hơn. Nàng ta suy nghĩ một lúc, lấy một cái trâm bằng thạch nguyệt quang từ trên đầu và ném xuống đất. Thạch nguyệt quang là một loại đá quý tự phát ra ánh sáng, càng là nơi tối tắm ánh sáng lại càng rõ ràng hơn. 

Diệp Tụng Tâm nhìn lại lần cuối, dù không muốn nhưng vẫn đành phải cất bước rời đi. Hiện giờ tâm trí nàng ta hoàn toàn bị cuốn vào vận mệnh của người được gọi là đại khí vận giả (người mang vận khí tốt), không hề nhận ra rằng phía không xa một đôi mắt đang dõi theo mình.


Ngu Chiêu chờ cho Diệp Tụng Tâm rời đi xa, mới từ từ bước ra từ phía sau một tảng đá trong góc tối. Nàng bước từng bước đến bên cạnh Vu Thiếu Chân, tốc độ chậm rãi và vững vàng. 

Vu Thiếu Chân đã trải qua nhiều khó khăn từ khi còn trẻ, sau đó nổi danh trong một cuộc thi lớn, từ đó trở thành nhân vật đại diện cho thế hệ trẻ trong giới tu luyện. Hắn ta chưa từng thất bại. Trong giới tu luyện có nhiều người ngưỡng mộ Vu Thiếu Chân, nhưng trong số đó không bao gồm Ngu Chiêu. Ngu Chiêu không bao giờ nghĩ đến việc có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn ta. Nhưng kiếp trước hắn ta lại có thể dùng những thủ đoạn tàn ác như vậy để khiến Ngu Chiêu trở thành một người chỉ biết tình yêu, không biết xấu hổ.


Ngu Chiêu căm ghét Vu Thiếu Chân thậm chí còn hơn cả Diệp Tụng Tâm. Nàng không bao giờ quên được những ngày tháng nàng phải nịnh hót Vu Thiếu Chân, bị hắn ta trêu đùa như thú cưng mà không dám có bất kỳ phản kháng nào. Đó là quá khứ đen tối nhất của nàng, là sự nhục nhã mà Vu Thiếu Chân đã mang đến cho nàng. 

Ngu Chiêu đứng trên cao nhìn xuống Vu Thiếu Chân. Thật kỳ lạ, kiếp trước nàng yếu đuối và tầm thường trước mặt Vu Thiếu Chân, như một cọng cỏ nhỏ bé, chỉ có thể im lặng chịu đựng mọi bão tố. Còn giờ đây, số phận của nàng và Vu Thiếu Chân đã đảo ngược. Vu Thiếu Chân nằm dưới chân nàng, không còn khả năng phản kháng, nàng chỉ cần vung tay là có thể lấy tính mạng của hắn.


“Vu Thiếu Chân, ân oán của chúng ta trong hai kiếp đã đến lúc phải kết thúc.” Ngu Chiêu rút dao. Lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Vu Thiếu Chân, máu bắn ra, một vài giọt còn dính trên mặt nàng. Ngu Chiêu mỉm cười, không do dự, lại đâm một nhát vào vùng đan điền của hắn. 

Vu Thiếu Chân giống như một xác chết, không động đậy. Hơi thở của hắn ta đang nhanh chóng yếu đi, không lâu sau sẽ không thể phát hiện được nữa. Ngu Chiêu không dừng lại, lại đâm thêm một nhát vào cổ và huyệt thái dương của Vu Thiếu Chân, xác nhận hắn ta đã chết hoàn toàn mới từ từ rút dao ra.


Báo thù xong, Ngu Chiêu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Nàng thậm chí có cảm giác nếu có chút thời gian để bế quan, nàng sẽ nhanh chóng tiến vào giai đoạn kết đan. Nàng đã hoàn thành hai mục quan trọng nhất đã đặt ra khi đến Long Minh sơn côc. Hiện tạ nàng thật nóng lòng muốn trở về Ngũ Hành Đạo Tông để bế quan tu luyện.


Đại thù đã báo. Ngu Chiêu rời đi, để lại thi thể của Vu Thiếu Chân nằm yên lặng tại chỗ. Mặt trời lặn rồi vầng trăng lên cao, thời gian cứ thế trôi đi. Mùi máu nồng nặc đã thu hút lũ côn trùng và thú ăn thịt trong lòng đất ra ngoài. Vô số côn trùng và thú ăn thịt phủ lên thi thể của Vu Thiếu Chân, rồi từ từ ăn thịt hắn ta. 

Thịt và máu của Vu Thiếu Chân bị tách ra khỏi xương, không lâu sau chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu. Một con côn trùng đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên bị đồng bạn cắn vào chân trước. Nó chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm, chân trước bị đồng bạn gặm đứt và nuốt vào bụng. Cổ trùng kinh ngạc nhìn đồng bạn, đối mặt với đôi mắt đỏ như máu.

...


“Ngu sư muội, muội đã trở về rồi.” Chu Kim Việt thấy Ngu Chiêu liền mỉm cười vẫy tay. Khi Ngu Chiêu bước vào, nàng ấy lập tức ngửi thấy mùi máu. Nhưng Chu Kim Việt cũng không nói gì, chỉ cười và thuật lại sự việc đã xảy ra.


“Phương sư đệ muốn gặp muội, nhưng tỷ thấy tinh thần của đệ ấy không ổn. Muội nên cân nhắc xem có muốn đi gặp đệ ấy không.” 

Ngu Chiêu lắc đầu. Trong kiếp trước, nàng đã phải chịu nhiều ấm ức trên Độc Nguyệt Phong. Có những ấm ức là do chính nàng tự chuốc lấy, còn có những ấm ức là do Phương Thành Lãng và những người khác ép buộc. 

Nàng vốn là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, chính Thanh Diễn chân nhân đã cứu nàng về Ngũ Hành Đạo Tông, và Phương Thành Lãng cùng những người khác cũng đã chăm sóc nàng tận tình.

Nàng từng nợ họ một ân tình. Giờ đây, ân oán đã được thanh toán. Nàng không muốn tiếp tục liên quan đến họ, chỉ muốn hoàn toàn cắt đứt mối quan hệ này.


Chu Kim Việt hài lòng cười, trong lòng có chút tiếc nuối. Nếu nàng ấy sớm biết được bản chất của đám người trên Độc Nguyệt Phong thì khi Phương Thành Lãng đưa Ngu sư muội lên chủ phong, nàng ấy đã nên giữ Ngu Chiêu lại. Ngu sư muội ngoan ngoãn như vậy, tốt hơn nhiều so với những sư đệ ngốc nghếch kia.


Trương Tuấn bị mắng oan liên tục hắt hơi mấy cái. Hắn dụi mũi, khẳng định: chắc chắn là chưởng môn đang nghĩ về hắn. 


Sau một đêm nghỉ ngơi, đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông lại tiếp tục lên đường. 

Phương Thành Lãng sau một đêm nghỉ ngơi đã phục hồi trạng thái tốt, không còn cần người khác hỗ trợ, nhưng sắc mặt của hắn ta vẫn còn rất xanh xao. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn về phía Ngu Chiêu đứng cạnh Chu Kim Việt, sắc mặt biến đổi không ngừng, vẻ mặt như đang mơ mộng. 

Nếu là bình thường, Diệp Tụng Tâm nhất định sẽ nhận ra sự khác thường của Phương Thành Lãng. Nhưng nàng ta vẫn đang lo lắng về người đã cứu kia nên tâm trí không còn chú ý đến những việc khác. 

Lam Tử Du đứng giữa hai người, muốn trò chuyện với họ, một người im lặng, một người vẻ mặt thất thần. Hắn chỉ có thể tức tối im lặng, trong lòng cũng ấm ức.


“Đại sư tỷ, mọi ngươi xem, dấu vết của Xích Diễm Sư dừng lại từ đây.” Trương Tuấn hưng phấn kêu lên. Họ đã đuổi suốt một ngày một đêm, cuối cùng phát hiện ra nơi Xích Diễm Sư xuất hiện lần đầu. 

Chu Kim Việt, Ngu Chiêu và Mộc Dã cũng nhanh chóng đến. Quả nhiên, sau khi họ kiểm tra xung quanh, xác nhận đây là dấu vết cuối cùng mà Xích Diễm Sư để lại. 

Trương Tuấn nhíu mày: “Lạ thật, Xích Diễm Sư có kích thước to lớn, lại không biết bay, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”

  • Share:

You Might Also Like

0 comments