Chương 28: Tranh Luận Giữa Các Sư Huynh Đệ
Người dịch : Bạn Quýt
—
Phương Thành Lãng đứng trước cửa phòng, nâng tay lên rồi lại chầm chậm hạ xuống, trên khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ hiện lên vẻ hiếm có của sự bối rối. Nghĩ đến Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm đang đợi dưới lầu, hắn lại lấy thêm can đảm, định gõ cửa thì cửa bỗng mở ra một cách bất ngờ.
"Đại sư huynh." Ngu Chiêu đứng cách Phương Thành Lãng chưa đầy một thước, giữa hai người chỉ có một ngưỡng cửa thấp. Có lẽ bởi nét lạnh nhạt và xa cách lộ rõ trên gương mặt Ngu Chiêu mà Phương Thành Lãng bỗng cảm thấy một cảm giác mênh mông như trời cao đất rộng, tựa hồ giữa họ không phải chỉ có một ngưỡng cửa, mà là một hố sâu không thể vượt qua. Hắn nhất thời không biết phải nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ngu Chiêu.
Ngu Chiêu thoáng nhíu mày rồi nói nhanh: "Đại sư huynh, còn có việc gì khác sao? Nếu không thì ta về phòng tu luyện trước."
Phương Thành Lãng giật mình, vội xua tan những suy nghĩ hỗn loạn, cười nói: "Tiểu Lục, tiểu sư muội đề nghị đi ngắm hoa đăng, ta và Tử Du đều đồng ý, chỉ còn thiếu mình muội thôi."
"Ồ, vậy đại sư huynh các người cứ đi đi, ta không có hứng thú với hoa đăng." Nói xong, Ngu Chiêu định đóng cửa lại.
"Tiểu Lục." Phương Thành Lãng vội vàng đặt tay chặn cửa, sốt sắng nói: "Hiếm khi ra ngoài, đèn lồng ở Đăng Thành rất đặc sắc, bỏ lỡ thì tiếc lắm. Hơn nữa, tu luyện không phải lúc nào cũng cần khổ luyện, thỉnh thoảng cũng cần thư giãn để giảm căng thẳng, đừng ép bản thân quá mệt mỏi."
Ngu Chiêu buông tay, nhướn mày nói: "Nhưng đại sư huynh trước đây đâu có nói vậy."
Phương Thành Lãng sững người. Trước đây hắn đã nói gì nhỉ?
"Tu luyện như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi, nghỉ ngơi là nuôi dưỡng sự lười biếng, buông thả chỉ là cái cớ cho kẻ thích hưởng lạc. Chỉ có những kẻ không cầu tiến bộ mới tham lam vui thú. Ta nhớ không sai chứ, đại, sư, huynh?"
Phương Thành Lãng như bị sét đánh trúng. Lời của Ngu Chiêu lập tức đưa hắn trở về một quá khứ mà hắn đã quên lãng. Phương Thành Lãng nhìn lại mình như một người ngoài cuộc, thấy rõ cảnh mình từng nghiêm khắc trách mắng Ngu Chiêu, đạo mạo chỉ trích những khuyết điểm của nàng như thể nàng là một kẻ tội lỗi tày trời. Nhưng thực tế chỉ là Ngu Chiêu đã mệt mỏi sau thời gian dài tu luyện, nên muốn làm nũng xin nghỉ ngơi một chút, nhưng đổi lại là một trận trách mắng không nể tình.
Lúc này, Phương Thành Lãng chợt ngộ ra. Hóa ra sự xa cách của Ngu Chiêu không phải hình thành trong một sớm một chiều, mà là do tích tụ quá nhiều ấm ức và bất đắc dĩ, cuối cùng bùng nổ tại một thời điểm nào đó. Mà Hắc Ngục chính là giọt nước tràn ly.
"Tiểu Lục..." Phương Thành Lãng đỏ hoe mắt.
Ngu Chiêu không hề để ý đến vẻ xúc động của Phương Thành Lãng, nặng nề đóng cửa lại.
Phương Thành Lãng đứng ngoài cửa một lúc lâu, rồi lặng lẽ rời đi.
Dưới lầu.
Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm đã chờ đến mức có chút mất kiên nhẫn thì cuối cùng cũng thấy Phương Thành Lãng bước tới. Phía sau hắn không có ai.
Diệp Tụng Tâm kiềm chế niềm vui trong mắt, giả vờ thắc mắc: "Đại sư huynh, sao chỉ có huynh một mình? Lục sư tỷ không có trong phòng à?"
Lam Tử Du, ban đầu còn giữ vẻ mặt thân thiện, bỗng sắc mặt tối sầm lại.
"Nàng ta có ý gì đây? Chẳng lẽ còn muốn ra vẻ để chúng ta phải mời lần nữa? Mơ mộng hão huyền!"
Diệp Tụng Tâm không đồng tình, bĩu môi nói: "Nhị sư huynh, Lục sư tỷ chắc không có ý đó đâu. Có thể là tỷ ấy không khỏe hoặc có việc gì đó nên không thể đi cùng."
"Nàng ta có thể có chuyện gì chứ? Ta thấy rõ ràng là cố ý! Nàng ta chỉ muốn gây chuyện, để tỏ ra mình quan trọng!"
Diệp Tụng Tâm: "Nhị sư huynh, huynh đừng nói nữa, nghe xem đại sư huynh có gì muốn nói."
Lam Tử Du hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng im lặng nhưng vẫn không che giấu được sự phẫn nộ trong ánh mắt.
Phương Thành Lãng cảm thấy lòng mình lạnh toát. Sự ác ý của Lam Tử Du đối với Ngu Chiêu khiến hắn không khỏi rùng mình, rõ ràng giữa họ không có thâm thù đại hận, cũng chưa từng xảy ra xung đột lớn, nhưng Lam Tử Du lại coi Ngu Chiêu như kẻ thù không đội trời chung, lời lẽ như muốn hạ bệ nàng đến chết. Trước đây hắn lại coi đó là lẽ thường, như thể đó là điều hiển nhiên.
Phương Thành Lãng nhìn thẳng vào Lam Tử Du với đôi mắt sắc bén: "Lam Tử Du, Tiểu Lục là sư muội của ngươi, cớ sao ngươi lại ác ý suy đoán về nàng?"
Lam Tử Du và Diệp Tụng Tâm đều sững sờ trước câu hỏi kỳ lạ của Phương Thành Lãng. Một lúc sau, Lam Tử Du mới phản ứng lại, cười khẩy: "Gọi là ác ý suy đoán gì chứ, rõ ràng bản tính nàng ta vốn như vậy."
Phương Thành Lãng: "Bản tính? Tiểu Lục là do ta nuôi dạy, sao ta không biết nàng vốn như vậy?"
Lam Tử Du: "Ngu Chiêu từ rất lâu đã bắt đầu ghen ghét tiểu sư muội, sau lưng giở đủ trò bẩn thỉu, lần luận võ đó còn cố ý đánh tiểu sư muội bị thương nặng! Từng chuyện từng chuyện đều là ta tận mắt chứng kiến, lẽ nào còn giả được!"
Phương Thành Lãng im lặng một hồi, quay sang nhìn Diệp Tụng Tâm đang bối rối.
"Tiểu sư muội, muội cũng nghĩ như vậy sao?"
"Không, không phải, ta nghĩ chắc chắn có hiểu lầm, Lục sư tỷ không phải người như thế." Diệp Tụng Tâm lắc đầu liên tục.
Diệp Tụng Tâm luôn tạo dựng hình ảnh dịu dàng, tốt bụng và biết thông cảm. Người như thế không bao giờ nói xấu người khác sau lưng, dù đối phương thực sự đã làm điều không tốt.
Phương Thành Lãng gật đầu trầm ngâm, rồi nhìn sang Lam Tử Du. Diệp Tụng Tâm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lam Tử Du vẫn cứng đầu phản bác: "Tiểu sư muội vốn hiền lành, không muốn trách móc Ngu Chiêu!"
Phương Thành Lãng bắt đầu dùng lý lẽ, phân tích để cố minh oan cho Ngu Chiêu. Nhưng Lam Tử Du đã quyết định cho rằng Ngu Chiêu là người hai mặt, dù Phương Thành Lãng có nói cạn nước miếng cũng không lay chuyển được, khiến hắn cũng bốc hỏa.
Chính vì vậy, chuyến ngắm đèn hoa sau đó trở nên nhạt nhẽo, dù Diệp Tụng Tâm cố hết sức để hòa giải bầu không khí, nhưng hiệu quả không như ý. Cuối cùng, chuyến ngắm đèn kết thúc một cách chóng vánh khi Phương Thành Lãng và Lam Tử Du mỗi người mua một chiếc đèn tặng cho Diệp Tụng Tâm.
...
Ngày hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi, đoàn người của Ngũ Hành Đạo Tông lại tiếp tục lên đường. Họ có số lượng đông đảo, tu vi không tầm thường, nên không ai dám gây sự. Đoàn người di chuyển liên tục nhiều ngày, cuối cùng vào lúc hoàng hôn, họ đã đến được Long Thủ Sơn.
Long Minh sơn cốc nằm ở điểm nối giữa Long Thủ Sơn và Long Vĩ Sơn, chỉ cần vượt qua Long Thủ Sơn là có thể nhìn thấy Long Minh sơn cốc.
Chu Kim Việt nhìn một lượt trời đất rồi nói với các đệ tử: "Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi dưới chân Long Thủ Sơn, ngày mai sẽ tiếp tục đến Long Minh sơn cốc."
Chu Kim Việt tuy không biết tình hình trong Long Minh Sơn Cốc hiện tại như thế nào, nhưng trên đường đi, số lượng tu sĩ họ gặp ngày càng nhiều, có thể thấy bên trong cốc cũng không yên tĩnh. Rất có thể ngày mai họ sẽ phải đối mặt với trận chiến đầu tiên, vì vậy việc nghỉ ngơi trước trận là vô cùng quan trọng.
Các đệ tử nghe lệnh lập tức tìm chỗ nghỉ ngơi. Ngu Chiêu cũng tùy tiện tìm một khoảng đất trống, ngồi xếp bằng.
Chẳng bao lâu sau, Chu Kim Việt đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Chu sư tỷ."
"Ngu sư muội, ngày mai có khả năng sẽ phải giao chiến với các tu sĩ, muội có căng thẳng không?" Ánh mắt Chu Kim Việt lộ rõ sự quan tâm.
Ngu Chiêu lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Chu Kim Việt bị phản ứng của nàng làm cho bật cười: "Muội làm ta rối mất, rốt cuộc là căng thẳng hay không căng thẳng đây?"
Ngu Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Coi như là căng thẳng đi."
Chỉ là sự căng thẳng của nàng khác với điều Chu Kim Việt nghĩ.
0 comments