­
­
Vo Tinh Dao Chuong 018 - Vườn Của Quýt Nhỏ

Vo Tinh Dao Chuong 018

By Quyt Nho - tháng 7 02, 2024
10 Views

Chương 18: Nàng thất hứa rồi Người dịch : Bạn Quýt — "Tiên tử, đi thong thả." Lưu quản sự đứng ở cửa, nhìn bóng dáng thiếu nữ dần khuất, không khỏi cảm thán. Quả nhiên, đệ tử của Ngũ Hành Đạo Tông chẳng có ai là đơn giản cả. Chu tiên tử và Ngu tiên tử đều có sở trường riêng, so với hai người, Tô thiếu thật sự kém xa. Hơn nữa, liệu Tô thiếu có biết bí mật của khối Hắc Tinh Thạch kia không? Lưu quản sự nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc đầu, quyết định giữ kín chuyện này. Thương vụ này hắn đã kiếm được không ít, càng nên cẩn trọng giữ miệng. Biết giữ kín miệng mới có thể sống lâu hơn. ... Trong động phủ. Ngu Chiêu ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt. Một lúc lâu sau, nàng thở ra một luồng khí trọc dài, đôi mắt phát ra ánh sáng tinh quang. Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu một chút thúc đẩy. Đợi nàng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, có thể bắt đầu tiến hành tán căn tu luyện lại từ đầu. Ngu Chiêu lấy ra một bình Vô Căn Dịch, mở nắp uống một ngụm. Dịch lỏng ấm áp nhanh chóng hóa thành linh lực tinh thuần, hòa vào tứ chi bách hải của nàng. Ngay lập tức, nàng ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu điều hòa hơi thở. Những điểm sáng màu xanh lam vô hình trong không khí, dường như bị một sức mạnh nào đó gọi đến, ùn ùn kéo tới, rồi lặng lẽ chui vào cơ thể Ngu Chiêu, làm cho linh lực trong kinh mạch của nàng tăng lên với một biên độ nhỏ. Không biết từ khi nào, Ngu Chiêu đã loại bỏ hết tạp niệm, chìm sâu vào trạng thái tu luyện vô ngã. ... Trên Độc Nguyệt Phong. Lúc này hiếm khi lại náo nhiệt như vậy. Thôi Ngọc vừa xuất quan luyện đan, Quyền Dã thì vừa trở về sau chuyến rèn luyện, cả hai lại xuất hiện cùng lúc. Diệp Tòng Tâm lập tức quyết định tổ chức một buổi tụ họp nhỏ, mời năm vị sư huynh tham gia, địa điểm được chọn là một khu rừng trúc ở lưng chừng núi Độc Nguyệt Phong, nơi có dòng suối trong vắt chảy qua. Hai bên suối được bày biện bàn ghế, cùng với rượu và linh quả. Tô Minh, người luôn háo hức xuất hiện tại các buổi tụ họp, cũng là người thứ hai đến sau Diệp Tòng Tâm. Khi thấy sự sắp đặt trong rừng trúc, mắt hắn sáng lên, liên tục khen ngợi tiểu sư muội chu đáo. Trước đây, mỗi khi sư huynh đệ tụ họp, họ không bao giờ sắp đặt gì, chỉ cần tìm một chỗ rộng rãi là ngồi xuống trò chuyện. Buổi tụ họp hôm nay thực sự mang đến một trải nghiệm mới mẻ. Người thứ ba đến là Phương Thành Lãng. Ý định ban đầu của hắn là đến để giúp đỡ, nhưng khi thấy mọi thứ đã được Diệp Tòng Tâm chuẩn bị chu đáo, hắn vừa cảm thấy vui mừng lại vừa thương cho nàng. "Đại sư huynh, huynh mau ngồi xuống, hôm nay là buổi tụ họp của muội mà." Diệp Tòng Tâm chạy nhanh đến trước mặt, mời Phương Thành Lãng vào chỗ ngồi. Phương Thành Lãng không tiện từ chối, chỉ đành cười và đồng ý. Vừa ngồi xuống, lại có một bóng dáng xuất hiện trong rừng trúc. "À, tứ sư huynh đã đến rồi!" Diệp Tòng Tâm mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non. Lúc này, nét mặt nàng đã bớt đi nhiều vẻ yếu ớt, thay vào đó là sự tươi tắn và duyên dáng của một thiếu nữ. Thôi Ngọc vén những tán trúc trước mặt, nhìn thấy nụ cười tươi tắn đáng yêu của Diệp Tòng Tâm. Hắn khẽ mỉm cười, gọi một tiếng: "Tiểu sư muội." Thôi Ngọc luyện đan đã lâu, nên trên người phảng phất hương dược thảo nhè nhẹ. Kết hợp với khí chất thanh cao như ngọc, hắn như một cây tiên thảo độc lập giữa thế gian. Sau khi xuất quan, từ miệng sư tôn, hắn đã biết chuyện Diệp Tòng Tâm trở thành tiểu sư muội của Độc Nguyệt Phong, và không hề có chút phản đối nào. "Tứ sư huynh, đã lâu không gặp." Diệp Tòng Tâm nhìn Thôi Ngọc, gương mặt đỏ bừng. Thôi Ngọc lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc đen tuyền, đưa cho nàng: "Quà cho muội." Diệp Tòng Tâm chợt cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp. Đây chính là loại đan dược mà nàng đã suy nghĩ rất lâu. Nàng khẽ cắn môi, nhận lấy bình ngọc, "Cảm ơn tứ sư huynh." Thôi Ngọc khẽ gật đầu, quay người, chào hỏi hai vị sư huynh còn lại. "Đại sư huynh, tam sư huynh." Phương Thành Lãng nhìn Thôi Ngọc từ trên xuống dưới, thấy hắn tinh thần sảng khoái, liền cười hỏi: "Lần này xuất quan có thuận lợi không?" Thôi Ngọc gật đầu. Sau đó, hắn không nói gì thêm. Phương Thành Lãng cũng không giận, hắn đã quen với tính cách ít nói của Thôi Ngọc. Chỉ khi Tiểu Lục có mặt, Thôi Ngọc mới nói nhiều hơn một chút. Nghĩ đến đây, Phương Thành Lãng không khỏi ngẩn người, hắn nhìn lại dãy ghế ngồi.Trái bốn, phải ba. Bảy chiếc ghế xếp thành hàng, đúng bằng số đệ tử của Độc Nguyệt Phong. Hắn thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình suy nghĩ lung tung. Tiểu sư muội rộng lượng, đương nhiên sẽ không làm chuyện loại trừ Tiểu Lục ra khỏi nhóm. Còn về việc Tiểu Lục có đến hay không? Phương Thành Lãng chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. "Đại sư huynh! Ha ha ha! Ta đến rồi đây!" Một giọng nói hùng hồn vang lên trong rừng trúc. Một thân hình vạm vỡ nhanh chóng bước vào. Nam tử vai rộng lưng dày, eo ong chân dài, mặc trang phục chính tông của tông môn, nhưng trong ánh mắt và đôi mày lại ẩn chứa sự hung bạo không tan biến. Phương Thành Lãng nhíu mày. Một năm không gặp, người này càng ngày càng giống tà ma ngoại đạo. "Ngũ sư huynh! Cuối cùng huynh cũng trở về rồi, ta..." Tô Minh vừa thấy Quyền Dã, liền nhận ra cơ hội đã đến, bắt đầu kể khổ. Nhưng vừa mở lời, đã bị Phương Thành Lãng lạnh lùng cắt ngang: "Câm miệng!" Tô Minh đành câm lặng. Quyền Dã nhìn hai người, không nghĩ ngợi nhiều, bước nhanh tới trước mặt Diệp Tòng Tâm, lấy ra một nắm linh dược đưa cho nàng, giọng vang như chuông đồng: "Tiểu sư muội, đây là quà gặp mặt của ngũ sư huynh!" Linh dược trong tay Quyền Dã còn dính bùn đất, bị hắn túm thành một bó nhìn khá xấu xí. Diệp Tòng Tâm không hề tỏ ra ghét bỏ, cười tươi nhận lấy, còn ngọt ngào nói lời cảm ơn. Nói đùa chứ, những linh dược này là do Quyền Dã mang về từ Bí Cảnh Kinh Tập, dược tính mạnh hơn những linh dược hái ngoài rất nhiều. Diệp Tòng Tâm còn rất vui mừng là đằng khác. Quyền Dã ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, "Chỉ còn nhị sư huynh và... Lục sư muội chưa đến, họ sao còn chưa tới?" "Nhị sư huynh vốn là như vậy, còn người kia... Hừ hừ..." Tô Minh hừ lạnh vài tiếng, giọng nói đầy mỉa mai, ngay cả Quyền Dã, người thẳng tính cũng nghe ra được. Quyền Dã tò mò hỏi: "Ngươi cãi nhau với Lục sư muội à?" "Chẳng phải cãi nhau đâu, nàng ấy chẳng coi ta ra gì... Ô ô!" Tô Minh chưa nói hết câu đã bị một trái linh quả nhét vào miệng. Phương Thành Lãng nhìn hắn cảnh cáo, ý bảo hắn đừng nói linh tinh. Hắn còn muốn nhân dịp này hòa giải mâu thuẫn giữa các sư huynh đệ, không thể để Tô Minh phá hỏng. Quyền Dã và Thôi Ngọc trao đổi ánh mắt. Xem ra khoảng thời gian này đã xảy ra không ít chuyện mà họ chưa biết. ... Một lát sau. Lam Tử Du cuối cùng cũng đến muộn. "Ôi, mọi người đều đến rồi." Y không hề cảm thấy xấu hổ, ung dung ngồi xuống đối diện Phương Thành Lãng, "Có thể bắt đầu rồi." Không biết Lam Tử Du có cố tình đến đúng giờ hay không, nhưng mỗi khi y xuất hiện, nghĩa là buổi tụ họp sắp bắt đầu. Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ. Diệp Tòng Tâm nhẹ nhàng nói: "Nhị sư huynh, buổi tụ họp tạm thời chưa thể bắt đầu, Lục sư tỷ còn chưa đến." Lời này vừa dứt, mọi người có phản ứng khác nhau. Thôi Ngọc và Quyền Dã không biết gì thì ngạc nhiên, Lam Tử Du và Tô Minh thì mặt trầm xuống, còn Phương Thành Lãng cảm thấy phức tạp nhất. Hắn chưa từng nghĩ rằng Ngu Chiêu sẽ vắng mặt. Ngu Chiêu từng nói, Độc Nguyệt Phong là nhà của nàng, sư tôn và năm vị sư huynh là người thân của nàng, vì thế mỗi lần gia yến, nàng đều muốn có mặt. Nàng đã thất hứa rồi.

  • Share:

You Might Also Like

0 comments